Mườinăm không ánh trăng
Đêm nay em về đó
Người em gái nhỏ
Tóc mây dài bỏ ngỏ ôm lưng
Son phấn dửng dưng
Chẳng se sua là lụa
Em yêu kiều
Em vẫn của ngày xưa.
Vương áo em
Nước mắt đêm mưa
Của Sài-Gòn nức nở
Thêu áo em
Những vuông nắng vàng rực rỡ
Ửng màu cờ muôn thưở thân thương
Em mang về đây tất cả quê hương
Biểu tượng niềm thương nỗi nhớ
Em khơi lại đây
Những ăn năn, dại khờ, lầm lỡ
Nhưng cuộc đời tan vỡ bởi …buông tay !
Đêm nay
Rượu chưa nhấp đã say
Đàn lên dây chưa dạo
Mà trăng về lảo đảo tưởng đêm sâu
Hát đi em
Hát cho bứt bỏ nỗi sầu
Mười năm lây lất
Thấy không em ?
Bên ngoài mưa rơi lất phất
Cái đông hàn quanh quất chẳng buông tha
Những đứa như bọn qua
Mất nước tan nhà
Băng giá sẽ bao vây trọn kiếp..
Và kia
Trống đã điểm
Đàn giao âm
Phách nhịp
Buông lời ca cho kịp trước đêm trôi
Kể chi Tầm Dương, em ôi
Bến nước mất lâu rồi !
Ô hay ! Mà sao em khóc ?
Lệ long lanh tang tóc những mười năm
Bọn qua đây
Lắm khi cũng thức trắng đêm nằm
Nhơ thương quê mẹ
Ruộng lúa
Bờ tre
Đường me
Lối xóm
Những ân tình đầu phường cuối khóm
Những thương yêu ruột thịt tràn trề
Bỗng giặc về
Rách nát..lê thê…
Ơ kìa, có phải em say
Với tiếng ca bay vút
Thả căm thù ngùn ngụt
Chiều thế kỷ lung lay
Nhân loại qua em thấy tay quỷ đỏ
Nhầy nhụa máu tanh
Múa mỏ
Khoe nanh
Nhân danh chi để siết họng dân lành ?
Ủa sao mắt em long lanh
Hực lửa ?
Rồi trống lặng
Đàn ngưng
Âm thanh không gào nữa
Chỉ còn nghe máu trong tim lửa đốt dậy sôi
Nghìn cánh tay lao vút, để rồi
Thét cao thề diệt giặc.
Và như vậy đó
Người em gái nhỏ
Với suối tóc dài bỏ ngỏ ôm lưng
Với lửa tin yêu bốc cháy phừng phừng
Nguyện hiến thân cho Tổ Quốc
Bên ngoài mưa lất phất đã thôi rơi…
Phương Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét