Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

Ngô Minh Hằng: thơ "Vá Cờ" /


VÁ C
Em vá đy ư ... Lá c t quc ...
Lá c
vàng tôi trn kiếp yêu thương
Ð
i t nn ôm ni hn mt nước
Còn ch
lá c ... hình nh quê hương !


Còn ch lá c, hn thiêng sông núi
D
u rách bươm đy du tích oan hn
Nhìn em vá c
, lòng tôi bun ti
Th
ương quá c vàng, xót quá giang sơn ...

Em vá c vàng, vá tng vết chém
V
ết chém đau thương ca bn - ca thù
Ð
ường ch, mũi kim làm tôi bng nghn
Tôi l
i trách mình, mt k tht phu !

Tôi li trách mình hèn hơn giun kiến
Không dám d
n thân ly li cõi b
R
i tôi hi mình có còn nguyên vn
T
quc trong tim và mt màu c ?

Còn danh d, còn t hào, trách nhim
C
a mt người trai mang n kiếm cung ...
Hay đã quên r
i quê hương cng chiếm
Và m
c muôn dân dâu bin bão bùng???

Không, không th ! khi sơn hà nguy biến
Ta, công dân, b
n phn phi chu toàn
Ch
mt đc tài, chung li "quyết chiến"
Nh
ư Diên Hng muôn trước đã danh vang !

Không, không th, bin kia ri sóng v
Cu
n phăng đi bao ác đc tham tàn
H
a sơn kia ri n tung bin la
Cho h
ương hoa lài thơm ngát Vit Nam ...

Vá tiếp đi em. Ri đêm s cn
R
i đến gi, tri s phi bình minh
Lá c
vàng s lành tng vết đn
Bay gi
a quê hương, ngạo nghễ vươn mình ...


__._,_.___

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét