LTS:Tuần trước "Những Người Lính Một Thời Bị Lãng Quên" đã hoàn thành
tâm nguyện "Viết Lại Lịch Sử". Ngày 18-6-1996, đoàn quân "The Lost
Commandos" từ Georgia đã khởi hành đi Hoa Thịnh Đốn để chứng kiến
một sự kiện không tiền khoáng hậu liên quan đến Vietnam War - lần
đầu tiên trong lịch sử Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ,một người không mang
quốc tịch Hoa Kỳ được Ủy Ban Tình Báo Thượng Viện Quốc Hội Hoa Kỳ - Senate Intelligence Committee mời vào điều trần trước Quốc Hội Hoa Kỳ về một vấn đề liên quan đến
cuộc chiến tranh bí mật chống Hà Nội - cả Khu Hội CTNCT và Cộng Đồng Việt Nam tại Georgia xôn xao, nửa
lo, nửa mừng- Và vinh dự thay. người đại diện của "The Lost Commandos" không ai
xa lạ chính là đương kim Tổng Thư Ký Cộng Đồng Việt Nam Georgia,
Tổng Thư Ký Tòa Soạn Nguyệt San Tự Do, Đại Diện Gia Đình BKCT
Atlanta, Georgia, Cựu Biệt Kích Lôi Hổ Hà văn Sơn tức Kim Âu là
người chính thức được mời vào điều trần.
Hồi tưởng lại cách đây tám tháng, vào ngày 29-10-1995, cử tọa hơn
ba trăm người tham dự buổi ra mắt của "Những Người Lính Một Thời Bị Lãng Quên" đã được nghe bài diễn văn tràn đầy quyết tâm, hào khí Viết Lại Lịch Sử do chính Kim Âu Hà văn Sơn tuyên đọc.
Những lời văn để lại ấn tượng sâu sắc đó, đến nay đã trở thành hiện
thực.
Qủa thực "Lịch Sử đã được Viết Lại". Xứng đáng thay! "Con người chỉ có thể làm được lịch sử khi thực sự có tâm tình với
lịch sử".
Chúng tôi kính mời quý chiến hữu, đồng bào, độc giả theo dõi bài
viết đầy cảm xúc về một sự kiện lịch sử không tiền khoáng hậu của
người lính - đã Viết Lại Lịch Sử - Kim Âu Hà văn Sơn.
Nguyệt San Tự Do
"Nhìn vẻ mặt hân hoan của đồng đội, lòng tôi dậy lên một niềm vui
khôn tả và tôi cũng biết rằng tại Georgia có rất nhiều người thân
yêu của chúng tôi đang chờ đón tin lành. Và tin lành đó lại đến đúng vào ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Ngẩng nhìn trời tôi thấy lòng mình rạng rỡ. Ánh nắng làm tôi hoa
mắt. Hình ảnh bố mẹ tôi hiển hiện nhìn tôi với ánh mắt từ ái, bao
dung... vây quanh song thân của tôi là những người đồng đội đã
khuất. Họ cũng mỉm cười nhìn tôi đầy tình thương mến...
Những hình ảnh đó được bao trùm trong vầng hào quang rực rỡ của năm
sắc cầu vồng. Tôi tin rằng những linh hồn đó đã hiển thánh và bao
lâu nay vẫn theo phù trợ tôi trên bước đường tranh đấu vì danh dự
quốc gia, dân tộc, vì một Việt Nam Tự Do - Dân Chủ - Nhân Quyền.
Cuối cùng, Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ đã chọn lấy đạo đức và vinh quang
cho nước Mỹ bằng cách dũng cảm và trung thực nhìn nhận sự hy sinh
cao cả của những người Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam cho Tổ Quốc và Lý
Tưởng Tự Do...
Bước chân vào nhà sau chuyến đi quyết định đã 1:10 ngày 20 - 06 -
1996. Ðúng như dự liệu, luật sư đã “fax” tới báo tin toàn thể
Thượng Viện đã thông qua Tu Chính Án công nhận danh dự và trả lại
quyền lợi cho lực lượng Biệt Kích Việt Nam.
Quyết định này được tính vào ngân sách quốc phòng tài khóa 1997.
Thượng Viện còn lên tiếng là việc này cần phải thực hiện sớm và
được coi như một hành động chuộc lỗi.
Việc bỏ phiếu công nhận Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam của Thượng Viện
Hoa Kỳ là một hành động chính thức đầu tiên nhìn nhận sự hiện diện
của đội quân này.Chiến thắng vẻ vang này chính là một cột mốc của
lịch sử đã chứng minh lòng dũng cảm, chí hy sinh và sự kiên cường
của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong cuộc chiến Diệt Cộng tại Việt
Nam đồng thời minh định với toàn thể thế giới về sự hiện diện của
người Việt Nam tại hải ngoại hoàn toàn không phải vì lý do kinh tế,
không phải vì tham sinh úy tử, không dám chiến đấu để bảo vệ đất
nước mà do chính hành xử sai lầm của người Mỹ trong quá khứ.
Chiến thắng này chắc chắn sẽ triệt tiêu mặc cảm tự ti dân tộc của
một số người vong bản bấy lâu nay chối bỏ cội nguồn, mở lối cho họ
trở về với niềm tự hào và kiêu hãnh Việt Nam./.
Tiếng Nói Công Lý
Giữa trời Bắc Mỹ hiên ngang
Viết Lại Lịch Sử vẻ vang giống nòi
Ngược giòng mệnh nước nổi trôi
Khí Hùng Lạc Việt ngút trời tự do
Kim Âu Hà Văn Sơn
Tôi nhận được lời mời của luật sư đi tham dự buổi điều trần tại
Thượng Viện Hoa Kỳ vào chiều ngày 14 tháng Sáu. Luật sư khuyến
khích tôi nên cố gắng rủ thêm một số anh em Commandos cùng đi để hỗ
trợ, lập tức tôi thông báo đến toàn thể đồng đội của mình mở một
cuộc họp khẩn cấp để chuẩn bị tinh thần đối phó với sự việc. Theo
truyền thống đoàn kết của những Commandos : “Nhục cùng chia. Vinh
cùng hưởng” nhưng trong cuộc đối đầu này phần chính yếu là hàng
chục chuyến ra trước pháp đình đối diện với những đại diện của Bộ
Quốc Phòng và CIA tôi đã bỏ bao tiền bạc, công sức làm hết nên khi
tôi yêu cầu toàn thể anh em tại Atlanta xin nghỉ việc hai ngày để
đi Washington DC chứng kiến buổi điều trần mang tính chất quyết
định này hầu như không ai dám thoái thác kiểu “ngồi chờ sung rụng”
như trước đây. Ngoại trừ một số người vì lý do cá nhân buộc phải ở
lại không thể tham dự vào chuyến đi đặc biệt này.
Sáng 18- 6 -1996, chiếc xe Van 15 chỗ khởi hành đúng 9 giờ sáng
dưới ánh nắng vàng rực rỡ như tín hiệu khải hoàn, trên xe ngoài 14
cựu biệt kích có thêm hai bà vợ của hai người trong đoàn. Tôi cầm
lái khoảng hơn một tiếng; sau đó nhường lại tay lái cho Quách Hinh
vì đầu óc bề bộn những suy tư về cuộc điều trần. Vốn đã quen với
những bất ngờ nên ít khi tôi phải bận tâm trong công việc nhưng lần
này quả tình tôi có hơi lo ngại.
Ứng khẩu để nói trước Thượng Viện của siêu cường thế giới bằng
chính ngôn ngữ của họ đúng là cả một vấn đề nan đối. An tâm sao
được. Sơ sẩy một chút là thất bại không phương cứu vãn.
Thành công thì lắm người ghen tỵ. Thất bại lại lắm chuyện cười
chê.... miên man suy nghĩ.... bỗng nhiên tôi thấy lại tất cả... gần
30 mươi năm luân lạc, mài sắc ý chí chờ phút giây Viết Lại Lịch Sử này sao lại âu lo?....
Phải thắng, phải đại định... phải tự tín, tự hào. Lẽ phải ở về phía
mình, hơn nữa theo dõi và giúp sức cho mình còn hàng ức triệu anh
hồn, tử sĩ của Tổ Quốc và Dân Tộc...
Cuộc chiến này là cuộc chiến vì Danh Dự và Công Lý không phải chỉ
riêng cho những người Biệt Kích Việt Nam mà đây chính là cho cả Dân
Tộc Việt Nam. Ngẫm nghĩ, tôi thấy tủi lòng, thương thân mình và
thương yêu đồng đội của mình vô bờ bến. Mắt tôi bỗng cay cay, xúc
động bỗng trào dâng.
Mẹ Việt Nam! Mẹ có biết không? Những người con yêu dấu của mẹ lại
một lần nữa tiến hành cuộc chiến đấu không cân sức và vô cùng cô
đơn vì Danh Dự và Phẩm Giá Việt Nam. Một cuộc chiến không người hậu
thuẫn. Một cuộc chiến mà những kẻ có chức quyền cùng với lũ chính
khách xôi thịt trước đây và đám trọc phú “ ngụy trí thức” háo danh,
tham tước hiện nay ngoảnh mặt làm ngơ.
Một lần nữa “ Những người anh hùng của Thế Kỷ” “ Những Hiệp Sĩ của
Tự Do”, những người con yêu của mẹ lại nằm giữa những vòng vây và
áp lực qúa nặng nề.
Tổ Quốc ơi!
Mẹ Việt Nam ơi!
Hãy cho con đủ nghị lực và sáng suốt để đạt tới thắng lợi cuối cùng...
Nhìn lại những khuôn mặt thân yêu của những đồng đội trong chuyến
đi quyết định. Những mái đầu muối trắng, những khuôn mặt đầy nét
tàn phá của thời gian và nhục hình, những tấm gương của phẩm giá
làm người. Tôi càng cảm thấy tình nghĩa đồng đội của chúng tôi bao
la, cao quý vô ngần. Ðã bao năm qua chúng tôi là niềm an ủi của
nhau, dìu dắt nhau, bảo bọc nhau đi qua mọi gian nan, khốn khó, đọa
đày.Kẻ ngã người nâng tất cả kết lại thành một khối kim cương bất hoại
để mạnh hơn cái Ác của con người...
Trên đường đi, trong lúc hướng dẫn cho Hinh lái, tôi gọi điện thoại
tới những trung tâm Commandos khác để trao đổi thông tin. Theo
thông báo của đồng đội ở các bang thì chuyến đi của chúng tôi không
hề được các trung tâm khác biết đến tới.
Tôi điện thoại lại cho Tourrison, anh ta vừa đi tham dự ngày kỷ
niệm Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tại Chicago về và cũng không nhận
được thông tin nào khác . Khi biết tôi và các bạn đang trên đường
về Washington DC anh nói hãy ngừng để khi tới nơi sẽ bàn..
Xe vẫn bon bon trên đường thiên lý. Hết xa lộ 85 chuyển qua xa lộ
95 hướng về Richmond thủ phủ bang Virginia, quê hương của người anh
hùng lập quốc George Washington.
Từ sớm, tôi đã gọi cho bạn bè tại Virginia nhờ đặt chỗ tại khách
sạn và đón xe của chúng tôi để dẫn đường vào Washington DC. Theo
thói quen công tác luôn phải dự phòng nhằm tránh bất trắc. Tôi gọi
thêm cho chị Phạm Lệ Trinh, Chủ Tịch Tổng Liên Ðoàn Cử Tri Việt Nam
để chị sẵn sàng trợ giúp khi cần. Qua điện đàm thấy chị rất vui vẻ
và sẵn sàng đón tiếp chúng tôi.
Sau lần nghỉ dùng bữa dọc đường cuối ngày tại một địa điểm còn cách
Washington DC 146 MILES. Tôi bắt liên lạc với anh Quách Thọ- một
người bạn thân của mấy anh em trong gia đình Biệt Kích. Anh Thọ lại
giành phần lo lắng ăn ở cho cả đoàn chúng tôi.
Ưu thế là nhà anh Thọ chỉ cách văn phòng Thượng Viện có 7 phút xe.
Hơn nữa các cháu đã lớn, lại quen đường. Cuối cùng sau mấy phút
phân vân suy tính, tôi quyết định chọn điểm trú chân tại nhà anh
Thọ.
Gần tới Richmond trời đổ mưa đúng như mọi người đã dự đoán từ sớm.
Không gian mịt mờ, hơi nước đọng trên kiếng xe làm hạn chế tầm
nhìn. Tốc độ xe chạy chỉ còn khỏang 50 miles/ giờ làm tôi nóng ruột
bồn chồn. Lòng tôi chỉ muốn tới nơi thật nhanh chóng để được tận
dụng chút thời gian còn lại hầu chuẩn bị cho buổi điều trần ngày
mai. Ngồi trên xe nhưng tôi ngầm ấn định thời gian biểu của mọi
công việc cho thật khớp để nghỉ ngơi, lấy lại bình tĩnh, đặng chu
toàn trách nhiệm. Mải lo tính toán, tôi quên cả việc gọi lại cho
chị Trinh và bạn tôi để nói rõ lý do không đến với họ như đã hẹn.
Tới cửa ngõ Thủ Ðô đã 10 giờ đêm, lạ đất, trời lại tối, không xem
rõ bản đồ.Tôi bảo Quách Hinh rẽ vào exit dẫn tới Pentagon City và
đậu tại trạm xe điện ngầm rồi gọi điện thoại tới anh Thọ để cho
người nhà ra dẫn đường.
Anh em chúng tôi xuống xe, tỏa ra trên ngã tư đường Hayes và đường
12th chờ người nhà. Phần tôi, khi chỉ cho Hinh lái xe vào đây cũng
có ý riêng. Tôi muốn nhìn thấy cái nơi mà 30 năm trước đây người ta
đã lạnh lùng phản bội, khai tử chúng tôi. Sau đó lại cố tình bưng
bít và mượn tay Cộng Sản để vùi chôn tội ác của mình.
Không thể có thứ Công Lý nào được tạo nên bằng sự dối trá và phản
bội. Vì không có sự dối trá và bội phản nào được vĩnh viễn dấu kín.
Ðể xem những lập luận trơ trẽn dựa vào một án lệ lạc hậu, lỗi thời
từ năm 1875 của các luật gia Ngũ Giác Ðài, CIA, Bộ Tư Pháp có thể
đứng vững nổi trước sự phán xét của lương tri hay không?
Những nhà tư pháp bảo thủ, những luật gia duy lý của Hoa Kỳ đã thể
hiện cao độ sự dốt nát, tính thực dụng lưu manh, sự ấu trĩ và thiển
cận của những tên trí thức khoa bảng vô luân.
Trước đây trong một truyện ngắn đầy ẩn dụ, đại văn hào Kafka đã chỉ
rõ tính bất nhân và sự áp đặt phi lý của hệ thống tư pháp thế giới
đối với con người:
“ Công Lý chỉ có với người chết”
Nếu như thế thì lần này Công Lý sẽ có thực. Một thứ Công Lý cho
người chết nhưng người chết ở đây đã đội mồ sống dậy quyết tâm đòi
lại món nợ năm xưa đồng thời dạy cho những kẻ đang nuôi dã tâm trên
khắp thế giới một bài học về Danh Dự và Phẩm Giá làm người.
Tự do là một khái niệm động. Là tiến hóa. Lịch sử của nhân loại
cũng là một tiến trình thường có những đột biến vũ bão nên cơ chế
già nua của hệ thống tư pháp nhiều lúc không thể đáp ứng kịp thời
ngay cả đến những vấn đề đạo đức bình thường nhất là SỰ CÔNG BẰNG
chứ nói gì đến Công Lý...!!.
Tôi đứng giữa bạn bè, lòng nặng trĩu ưu tư, phẫn nộ khi nhớ lại
những ngày tháng trầm luân trong luyện ngục. Tôi muốn gì? Tất nhiên
là thắng lợi. Chỉ có thắng lợi mói thỏa mãn lòng phẫn hận của những
người còn sống.
Nhưng khi thắng lợi, Công Lý đến với người còn sống thì có gì và
còn gì cho những đồng đội đã vĩnh viễn ra đi..?..
Cuối cùng, người nhà đã tìm ra chúng tôi. Tới nhà anh Thọ, tôi vội
vã điện cho Tourrison. Anh ta vẫn đợi, qua điện đàm thấy anh có vẻ
lo lắng vì suốt thời gian qua hình như quá bận rộn với những chuyến
đi nói chuyện về cuốn sách “Secret Army Secret War” do đó việc trao
đổi thông tin với luật sư bị đứt quãng.
Anh hỏi tôi:“ Ai là người thay mặt anh em điều trần trước Thượng
Viện”.
Tôi trả lời:
-” Sơn sẽ làm nhiệm vụ đó. Ngày mai lúc 7:45 sáng, tôi sẽ gặp luật
sư tại văn phòng của Thượng Nghị Sĩ John Kerry, ông ấy sẽ cho biết
thêm chi tiết”.
Sau khi trao đổi với nhau một số vấn đề nữa, tôi và Tourrison tạm
ngưng vì đã quá khuya. Hẹn gặp lại vào lúc 9:00 sáng tại buổi điều
trần...
Tôi ngồi nói chuyện với anh em mà đầu óc vẫn theo đuổi những suy
nghĩ riêng tư... Tourison nói tôi sao không yêu cầu luật sư trả chi
phí vận chuyển theo như thông tục của Hoa Kỳ. Thật ra nếu tôi chỉ
đi một mình thì có vé phi cơ khứ hồi nhưng đó lại là điều tôi không
muốn và cũng không thích.
Ðiều tôi muốn là nhiều anh em chứng kiến tận mắt sự kiện không tiền
khoáng hậu này: Chỉ một nhóm nhỏ người Việt Nam trở về từ địa ngục trần gian đẩy
lương tri nước Mỹ đến trước ranh giới của :“Ðạo Ðức với Vô Luân, Vinh Quang và Ô Nhục, Trung Thực và Giả Dối,
Dũng Cảm với Hèn Nhát” mà chắc chắn họ phải chọn những chuẩn mực và nguyên tắc đạo
đức xuất phát từ yêu cầu của những chiến sĩ Biệt Kích Việt Nam.
Sau khi cơm nước, chuyện vãn tới gần 3:30 sáng ngày 19 - 6 - 96
chúng tôi mới cố gắng tìm một giấc ngủ qua quýt...
Trở dậy lúc 5:30, tôi đánh thức anh em dậy, sửa soạn đến văn phòng
Thượng Nghị Sĩ Kerry. Tuy dậy rất sớm nhưng lục tục mãi đến khi
khởi hành cũng đã 7:00. Cho xe vào bãi đậu xong đã 7:20..
Từ chỗ đậu xe lên đến Thượng Viện là một quãng đường khá dài. Ðứng
trước văn phòng Thượng Viện chờ những người chậm bước đi sau. Nhìn
xuống tôi thấy Lê Ngung đang đi trong đám anh em. Thoắt đó đã mười
mấy năm. Bè bạn gặp nhau tay bắt mặt mừng nhưng cũng không tránh
khỏi ngậm ngùi, chua xót cho nhau.
Thời gian độc ác, vô tình hủy hoại tất cả..
Nói chuyện với nhau vài câu, tôi đưa ý kiến:“Không gặp thì thôi, bây giờ gặp Ngung mình muốn bạn thay mình làm
công tác điều trần vì dù sao bạn cũng đã qua đây trước mình cả chục
năm rồi”
Ngung thoái thác và thú nhận :
-”Sơn đảm nhiệm việc điều trần đi. Mình cũng có nhiều chữ không
chắc hiểu được, vả lại Sơn lý luận vững vàng, tự tin và hoạt bát
hơn mình nhiều đừng đẩy qua, đẩy lại hỏng việc”...
Tôi nhìn lại những khuôn mặt già nua, khô héo của đám anh em. Ai
biết được chính những con người này ba thập kỷ trước đã xem núi
Thái tợ lông Hồng đã từng giã biệt gia đình cất bước lên đường một
cách hết sức hào hùng, lãng mạn:
Ði để đến những vùng đầy bất trắc.
Ði để đương đầu với những gian nguy.
Ði dấn sâu vào những vùng tử địa.
Nhịp súng ngâm câu chinh chiến mấy ai về.
Trai thời loạn có sá gì sống chết
Đi ngăn thù chẳng tiếc đời xuân
Kim Âu
Họ đã ra đi với ước mong trả nợ non sông, đem mùa Xuân về cho dân
tộc:
“ Nặng trĩu hai vai nợ đấu tranh.
Con nguyền dâng trọn tuổi xuân xanh.
Tìm vào cõi chết nuôi mầm sống.
Nuôi mộng tương lai mộng trưởng thành.
Hoàng Ngọc Chính
Và giờ đây, cuộc chiến sau cùng để khẳng định Danh Dự - Phẩm Cách
Việt Nam một lần nữa lại trao cho những người Biệt Kích, và thật sự
trĩu nặng trên vai tôi... Ðịnh mệnh của Lịch Sử.......
Sau khi những nhân viên an ninh Thượng Viện làm việc xong, chúng
tôi lên văn phòng Thượng Nghị Sĩ John Kerry. Tuy đã sắp đến giờ hẹn
nhưng không thấy ai. Anh em đứng trước văn phòng chuyện vãn khoảng
vài phút thì thư ký riêng của TNS John Kerry tới. Anh ta cho chúng
tôi biết, luật sư John Mattes đang tìm xem chúng tôi đã tới chưa.
Nói xong vừa quay lại thì luật sư cũng vừa lên tới. Ông chào hỏi
anh em rồi cùng thư ký riêng của TNS John Kerry đưa chúng tôi xuống
phòng ăn của Thượng Viện.
Tại đây, chúng tôi điểm lại nhân số lần cuối và trao đổi tình hình
với luật sư. Tôi trách luật sư tại sao ông cho tôi biết việc này
quá muộn. Tôi không chuẩn bị được kỹ lưỡng.
Luật sư mỉm cười và nói: “Tôi đã nghe anh trả lời phỏng vấn nhiều lần; đồng thời cũng nói
chuyện thường xuyên với anh nên tôi tin anh sẽ điều trần thắng
lợi.”
Tôi thố lộ ưu tư của mình:“ Về bằng chứng luật sư có tìm ra không?”
Luật sư đột nhiên vui vẻ:
-”Mọi việc về hồ sơ đã có tôi. Phần anh cứ nói bằng trái tim như
anh vẫn thường nói lúc trước. Tôi tin ở anh. Hôm nay, tôi sẽ chứng
minh cho tất cả mọi người biết rằng Sơn Văn Hà chính là một Biệt
Kích Cảm Tử, một Chiến Sĩ của Tự Do. Ông Hà, ông ngồi gần lại đây
tôi cho ông xem cái này.”
Tôi ghé vào gần; luật sư mở va li nhỏ đựng hồ sơ. Ông lật tờ bìa
rồi hỏi tôi:
-” Ông nhìn thấy chữ ký này có quen không?”
Tôi bàng hoàng xúc động thầm nói một mình:
-” Bố linh thiêng yêu kính! Lúc nào bố cũng theo phù hộ chúng con.
Khi bố mất rồi con nghĩ rằng bố đã yên nghỉ ngàn thu. Thế mà hôm
nay, anh linh của bố vẫn không xa rời con nửa bước. Tạ ơn bố thương
yêu.”
Chưa xuống phòng điều trần, thắng lợi đã rõ ràng. Luật sư đã tìm
được toàn bộ hồ sơ của tôi với những dấu mộc của cơ quan hữu trách
Hoa Kỳ và quan trọng hơn cả là chữ ký của bố tôi trong bản lãnh
tiền tử tuất của con chết trong khi đang công tác với chính phủ Hoa
Kỳ.
Sau tuần cà phê, chúng tôi kéo xuống phòng điều trần. Chị Tourison
cười rất tươi chào chúng tôi. Anh em ngồi vào hàng ghế thứ hai dự
khán. Anh Tourison, Lê Ngung và tôi ngồi hàng đầu tiên, trước mặt chúng tôi có ba ghế cho những người ngồi điều trần đối
diện với các Ủy Ban của Thượng Viện Hoa Kỳ ngồi trên mấyhàng ghế bố
trí vòng cung từ thấp lên cao. Trong phòng có khá nhiều phóng viên báo chí và có đến gần
chục máy truyền hình. Phóng viên nhiếp ảnh bò lê la trên sàn để
chụp ảnh nhằm tránh che khuất các ống kính.
Khai mạc buổi điều trần, Thượng Nghị Sĩ Dân Chủ bang Massachusetts
- John Kerry lên nói về mục đích của buổi điều trần là nhằm làm
sáng tỏ sự việc bỏ rơi những người Biệt Kích Việt Nam mà ông gọi là
“ Những Chiến Sĩ Của Tự Do” đã từng cùng sống, cùng chết với những
người lính Mỹ trong việc giải trừ tai họa Cộng Sản cho toàn thế
giới trong thập kỷ sáu mươi.
Tiếp đến Luật Sư John Mattes giới thiệu anh Tourison và tôi lên
điều trần.
Hai người chúng tôi bước lên ngồi vào ghế riêng.
Trước tiên anh Tourison nói việc anh tìm thấy hồ sơ nói về những
người Biệt Kích Việt Nam trong khi đang làm việc về vấn đề người Mỹ
mất tích. Từ đó anh tìm hiểu mới biết rõ sự việc đau lòng này và
lương tâm không cho phép anh im lặng trước việc làm phi pháp, vô
đạo nên anh quyết tâm đưa sự việc ra trước ánh sáng.
Anh nói năng rất mạch lạc, hùng hồn, tỏ rõ tấm lòng trung trực, tôn
trọng công lý. Nhìn về phía những người Biệt Kích anh nói:
- “Họ không chỉ là là những anh hùng của dân tộc Việt Nam mà của cả
thế giới. Sự hiện diện của họ hôm nay là một bằng chứng không thể
chối cãi về việc người Mỹ đã khai tử họ khi xưa.”
Anh kết luận chính phủ Hoa Kỳ nên công khai nhận lỗi và trả tiền
cho Biệt Kích để bù đắp lại phần nào những đau thương mất mát, khôi
phục lại danh dự của những người Chiến Sỹ Tự Do.
Tiếp theo, Chủ Tịch Ðoàn của Thượng Viện mời tôi lên tiếng. Tôi kéo
micro lại gần ứng khẩu nói luôn:
“Ladies and Gentemen!
Today I am very glad to be over here for talking about my story. My
story was a tragedy but this tragedy was the fact of history...”
“Kính thưa Quý Vị!
Hôm nay tôi rất hân hạnh hiện diện tại đây để kể lại câu chuyện của
đời tôi. Câu chuyện này là một thảm kịch nhưng thảm kịch này chính
là một sự thật của lịch sử....”
Tuần tự, tôi kể lại toàn bộ câu chuyện của đời mình từ khi tình
nguyện gia nhập Lực Lượng Biệt Kích Cảm Tử. Người Mỹ đã huấn luyện,
đào tạo ra sao? Họ điều hành công tác như thế nào? bị bắt ở đâu?.
Tôi lướt qua những tháng năm tù tội, luân lạc. Qua những khó khăn
đày đọa của Cộng Sản, sự vững vàng trong tù ngục của anh em Biệt
Kích, sự khẳng quyết và kiên định niềm tin cho tới lúc biết là bị
phản bội.
Cuối cùng, tôi kết luận:
-”.... in the former time, I fight for Freedom and to defeat the
Communists. But we were betrayed. Some leaders đid not think about
the men who fight for Freedom. Right now we have to fight for our
honor. The problem is not money. No money can pay for my life. So
that I think my honor and my friends' honor must get recognition.”
“..trước đây tôi chiến đấu cho Tự Do để đánh bại Cộng Sản. Nhưng
chúng tôi đã bị phản bội. Một số người lãnh đạo đã không kể gì tới
những người đã chiến đấu cho Tự Do. Bây giờ chúng tôi phải chiến
đấu cho danh dự của chúng tôi. Tiền bạc không phải là vấn đề đáng
nói tới. Không đồng tiền nào có thể trả được cho cuộc đời tôi. Vì
vậy tôi nghĩ danh dự của tôi, danh dự của đồng đội tôi phải được
công nhận.”
Thượng Nghị Sĩ Arlen Specter nói ngay khi tôi dứt lời:
-” We are here today for to recognize your honor.”
Sau đó, ông mời tôi lên để xác nhận bộ hồ sơ của tôi và chữ ký của
bố tôi trong giấy lãnh tiền tử tuất.
Sau tôi, tướng John K. Sinlaugh được gọi lên đối chất với tư cách
một cựu chỉ huy Lực Lượng Biệt Kích. Vị tướng này đã cố gắng bảo vệ
những luận cứ của mình. Ông ta chối biến và phủi sạch tất cả. Ông
ta nói rằng không hề tuyển mộ, không hề huấn luyện, không hề điều
hành kế hoạch này và vì thế không có chuyện trả một thứ lương bổng
nào cho Biệt Kích. Do đó chính phủ Mỹ không có trách nhiệm với cái
gọi là Biệt Kích Việt Nam. Tôi quá lợm giọng muốn cho ông ta một
cái tát nhưng kịp thời tự kềm chế.
Quay sang nhìn ông ta với ánh mắt khinh bỉ, tôi nói một cách nhẹ
nhàng, gẫy gọn:
-” You did not think about what you do”( 1)
-” Anh đã chẳng suy nghĩ về những việc anh đã làm”..
Nhưng cho dù Sinlaugh lẻo mép tới đâu khi Thượng Nghị Sĩ Arlen
Specter nói:
-” Tôi rất muốn tin vào những điều ông trình bày nhưng trên bàn
chúng tôi có bộ hồ sơ của ông Sơn và giấy trả tiền tử tuất của ông
Sơn cho bố của ông ta do chính ông ký. Ông nghĩ sao?.”
Thượng Nghị Sĩ Arlen Specter tuần tự đưa ra những bằng chứng cụ thể
như: hồ sơ lương bổng, giấy nhận tiền tử tuất thì ông ta mất cả
bình tĩnh, mặt đỏ tía tai như đang ngồi trên lửa bỏng.
Thỉnh thoảng ông ta liếc sang tôi với ánh mắt của một tên tội phạm
bị bắt quả tang. Cử tọa nhiều lần tỏ thái độ phản đối ông ta bằng
những cái “xuỵt” và những tràng cười chế diễu, khinh bỉ. Singlaugh
hoàn toàn bị động khi Thượng Nghị Sĩ A. Specter chất vấn, tại sao
sau khi ký kết Hiệp Ðịnh Paris ông ta không nhận tôi về.
Câu trả lời là :
-” Không biết những gì đã xảy ra với ông ta sau khi mất liên lạc”
Thượng Nghị Sĩ A. Specter hỏi tiếp :
- “Không biết gì xảy ra với ông Sơn mà dám báo với gia đình ông ta
là đã chết. Việc làm này có xứng đáng với tư cách của một chỉ huy
trưởng hay không?”
Singlaugh:
- “ Lúc đó tôi cho rằng ông ta đã chết không còn cơ hội để trở về.
Cử tọa cười ồ khinh bỉ.
Lúc này dưới hàng ghế của Bộ Quốc Phòng một người chạy lên chỗ
Singlaugh ngồi đối chất và đặt lên bàn ông ta một tờ giấy. Tôi liếc
nhìn và đọc được dòng chữ viết nguệch ngoạc:
“ this case of gratuite belong to OPLAN 35 not to be OPLAN 34A ”
Thượng Nghị Sĩ Arlen Specter:
-” Ông hãy nhìn con người dũng cảm bên cạnh ông, ông đã khai tử ông
ấy bây giờ ông ấy lại ngồi bên ông. Ông nghĩ sao về hành động sát
nhân của ông?
Singlaugh ấp úng:
“ Tôi.. tôi chỉ làm nhiệm vụ!! Nhưng trường hợp này không thuộc về
kế hoạch OPLAN 34A”
Tôi buột miệng nói :
- “ Hai kế hoạch cũng chỉ là một”
-“OPLAN 34A and OPLAN 35 they were sisters”
Thượng Nghị Sĩ Arlen gật đầu và tiếp :
- “ Ông đã chối bỏ trách nhiệm với những người đã một lòng chiến
đấu và hy sinh cho Thế Giới Tự Do. Những việc làm bất nhân, mọi rợ
không thể biện minh được của các ông là một sự sỉ nhục đối với nước
Mỹ. Các ông đã không dám đối mặt với sự thật nhưng hôm nay mọi việc
đã rõ ràng. Chúng ta phải công nhận sự thật và trả lại danh dự cho
họ cũng như những quyền lợi chính đáng mà họ xứng đáng được hưởng.”
Cuối cùng là hai đại diện của Cục Tình Báo Trung Ương Mỹ lên đối
chất với Thượng Viện.
Hai người, một nam, một nữ nhanh chóng công nhận sự thật. Họ yêu
cầu chỉ giải quyết sự việc này như một biệt lệ duy nhất và chống
lại việc sửa đổi luật lệ chung để việc này có thể trở thành một
tiền lệ mà sau này những người cộng tác với chính phủ Hoa Kỳ trong
những điệp vụ bí mật phải chịu đau khổ sẽ dựa vào để đòi hỏi bồi
thường.
Cuộc điều trần chấm dứt vào lúc 12:30 ngày 19 - 06 -1996.
Thượng Nghị Sĩ Arlen Specter và một số Thượng Nghị Sĩ khác trong
các Ủy Ban xuống thăm hỏi sức khỏe anh em Biệt Kích.
Các phóng viên truyền hình và báo chí vây quanh phỏng vấn số anh em
trong đoàn. Anh Tourison cũng bị vây chặt. Tôi tách ra đến đứng nói
chuyện với luật sư để chờ mọi người. Luật sư nói với tôi ông rất
mừng và vững tin vào thắng lợi .
Ông lịch sự cảm ơn tôi về sự hợp tác chặt chẽ bấy lâu nay và ông
cho rằng tôi đã thể hiện được bản lãnh tuyệt vời của một Biệt Kích
Cảm Tử Việt Nam. Phần tôi cũng bày tỏ:
-” Chính chúng tôi mới là những người phải mang ơn ông và anh
Tourison cũng như những người đã ngấm ngầm giúp đỡ mà chúng tôi
không biết mặt, biết tên.
Chính luật sư, anh Tourison và những người này đã làm cho công lý
tỏa sáng trên đất nước Hoa Kỳ.”
Ngay lúc chúng tôi chào từ biệt luật sư, cựu tướng John K.
Singlaugh ra về. Ði ngang qua chỗ chúng tôi đứng ông ta ngượng
ngập:
-” Good luck”.
Tôi cũng nhẹ nhàng :
-” Thanks! Good luck to you”
Một người anh em định chạy theo để nói vài câu cho hả giận.
Tôi kéo người đồng đội mình lại:
-“Thôi! Chúng ta là những con người Việt Nam cao thượng, chúng ta
đã thắng. Toàn thế giới đã thấy và đã nghe TIẾNG NÓI CÔNG LÝ rồi
đó”.
Mười phút sau tôi cùng anh em từ giã luật sư để lên đường trở về
Georgia. Luật sư hứa sẽ báo tin ngay khi Thượng Viện biểu quyết
xong.
Tôi mỉm cười:
-” Tôi biết chắc, chúng ta đã thắng. Biểu quyết thông qua chỉ còn
là thủ tục. Dù sao cũng mong rằng khi về tới nhà sẽ nhận được thông
tin chính thức từ luật sư.”
Trên đường về bãi đậu xe, chia tay với Ngung xong, chúng tôi chụp
một số hình kỷ niệm tại tòa nhà Quốc Hội.
Nhìn vẻ mặt hân hoan của đồng đội, lòng tôi dậy lên một niềm vui
khôn tả và tôi cũng biết rằng tại Georgia có rất nhiều người thân
yêu của chúng tôi đang chờ đón tin lành. Và tin lành đó lại đến đúng vào ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Ngẩng nhìn trời tôi thấy lòng mình rạng rỡ. Ánh nắng làm tôi hoa
mắt. Hình ảnh bố mẹ tôi hiển hiện nhìn tôi với ánh mắt từ ái, bao
dung... vây quanh song thân của tôi là những người đồng đội đã
khuất. Họ cũng mỉm cười nhìn tôi đầy tình thương mến...
Những hình ảnh đó được bao trùm trong vầng hào quang rực rỡ của năm
sắc cầu vồng. Tôi tin rằng những linh hồn đó đã hiển thánh và bao
lâu nay vẫn theo phù trợ tôi trên bước đường tranh đấu vì danh dự
quốc gia, dân tộc, vì một Việt Nam Tự Do - Dân Chủ - Nhân Quyền.
Cuối cùng, Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ đã chọn lấy đạo đức và vinh quang
cho nước Mỹ bằng cách dũng cảm và trung thực nhìn nhận sự hy sinh
cao cả của những người Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam cho Tổ Quốc và Lý
Tưởng Tự Do...
Bước chân vào nhà sau chuyến đi quyết định đã 1:10 ngày 20 - 06 -
1996. Ðúng như dự liệu, luật sư đã “fax” tới báo tin toàn thể
Thượng Viện đã thông qua Tu Chính Án công nhận danh dự và trả lại
quyền lợi cho lực lượng Biệt Kích Việt Nam.
Quyết định này được tính vào ngân sách quốc phòng tài khóa 1997.
Thượng Viện còn lên tiếng là việc này cần phải thực hiện sớm và
được coi như một hành động chuộc lỗi.
Việc bỏ phiếu công nhận Biệt Kích Cảm Tử Việt Nam của Thượng Viện
Hoa Kỳ là một hành động chính thức đầu tiên nhìn nhận sự hiện diện
của đội quân này.Chiến thắng vẻ vang này chính là một cột mốc của
lịch sử đã chứng minh lòng dũng cảm, chí hy sinh và sự kiên cường
của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong cuộc chiến Diệt Cộng tại Việt
Nam đồng thời minh định với toàn thể thế giới về sự hiện diện của
người Việt Nam tại hải ngoại hoàn toàn không phải vì lý do kinh tế,
không phải vì tham sinh úy tử, không dám chiến đấu để bảo vệ đất
nước mà do chính hành xử sai lầm của người Mỹ trong quá khứ.
Chiến thắng này chắc chắn sẽ triệt tiêu mặc cảm tự ti dân tộc của
một số người vong bản bấy lâu nay chối bỏ cội nguồn, mở lối cho họ
trở về với niềm tự hào và kiêu hãnh Việt Nam./.
Kim Âu
Ðêm 20 - 6 - 1996
HR 3668 IH
104th CONGRESS
2d Session
H. R. 3668
To require the Secretary of Defense to provide back pay to the
Vietnamese commandos who were employed by the United States during
the Vietnam conflict to conduct covert operations in North Vietnam
so as to compensate the commandos for the years in which they were
imprisoned and persecuted in Vietnam .
IN THE HOUSE OF REPRESENTATIVES
June 18, 1996
Mr. DORNAN introduced the following bill; which was referred to the
Committee on National Security
A BILL
To require the Secretary of Defense to provide back pay to the
Vietnamese commandos who were employed by the United States during
the Vietnam conflict to conduct covert operations in North Vietnam
so as to compensate the commandos for the years in which they were
imprisoned and persecuted in Vietnam .
Be it enacted by the Senate and House of Representatives of the
United States of America in Congress assembled,
SECTION 1. PROVISION OF BACK PAY TO VIETNAMESE COMMANDOS.
(a) DEFINITION- In this section, the term ÀVietnamese commando' means a
Vietnamese national who was employed by the United States during
the Vietnam conflict to conduct covert operations to infiltrate
North Vietnam and who was captured and imprisoned by the North
Vietnamese during the course of such operations.
(b) PAYMENT OF BACK PAY- From funds available to the Secretary of Defense, the
Secretary shall pay to each Vietnamese commando living in the
United States who submits a timely claim under subsection (c) an
amount of back pay equal to the product of the following:
(1) $2,000, which corresponds to the annual salary accepted by
Vietnamese commandos during the Vietnam conflict; and
(2) The number of years in which the Vietnamese commando was
imprisoned by the North Vietnamese and the number of years after
such imprisonment in which the Vietnamese commando was subject to
persecution in Vietnam as a result of service as a Vietnamese
commando, as determined by the Secretary.
(c) SUBMISSION OF CLAIMS- To receive back pay under this section, a Vietnamese commando
shall submit an application to the Secretary, in such form and
containing such information as the Secretary considers appropriate,
before the end of the two-year period beginning on the date on
which the Vietnamese commando receives notice under subsection (d)
of the availability of compensation.
(d) NOTIFICATION OF VIETNAMESE COMMANDOS- As soon as possible after the date of the enactment of this Act,
the Secretary shall endeavor to notify each Vietnamese commando
living in the United States on that date of the availability of
back pay under this section. The Secretary shall provide notice to
other Vietnamese commandos as soon as possible after they resettle
in the United States.
(e) EFFECT OF PAYMENT- The payment of back pay to a Vietnamese commando under this
section shall be in full satisfaction of any claim of the
Vietnamese commando against the United States arising out of the
service of the person as a Vietnamese commando.
Expressing the sense of the Congress regarding the heroism,
sacrifice, and service of former South Vietnamese commandos in
connection with United States armed forces during the Vietnam... (Introduced in House)
HCON 269 IH
105th CONGRESS
2d Session
H. CON. RES. 269
Expressing the sense of the Congress regarding the heroism,
sacrifice, and service of former South Vietnamese commandos in
connection with United States armed forces during the Vietnam
conflict.
IN THE HOUSE OF REPRESENTATIVES
April 30, 1998
Ms. SANCHEZ submitted the following concurrent resolution; which
was referred to the Committee on National Security
CONCURRENT RESOLUTION
Expressing the sense of the Congress regarding the heroism,
sacrifice, and service of former South Vietnamese commandos in
connection with United States armed forces during the Vietnam
conflict.
Whereas South Vietnamese commandos were recruited by the United
States as part of OPLAN 34A or its predecessor or OPLAN 35 from
1961 to 1970;
Whereas the commandos conducted covert operations in North Vietnam
during the Vietnam conflict;
Whereas many of the commandos were captured and imprisoned by North
Vietnamese forces, some for as long as 20 years;
Whereas the commandos served and fought proudly during the Vietnam
conflict; and
Whereas many of the commandos lost their lives serving in
operations conducted by the United States during the Vietnam
conflict: Now, therefore, be it
Resolved by the House of Representatives (the Senate concurring),
That the Congress recognizes and honors the former South Vietnamese
commandos for their heroism, sacrifice, and service in connection
with United States armed forces during the Vietnam conflict.
H.R.3230
National Defense Authorization Act for Fiscal Year 1997
(Engrossed Amendment as Agreed to by Senate)
SEC. 643. PAYMENT TO VIETNAMESE COMMANDOS CAPTURED AND INTERNED BY
NORTH VIETNAM.
(a) PAYMENT AUTHORIZED-
(1) The Secretary of Defense shall make a payment to any person who
demonstrates that he or she was captured and incarcerated by the
Democratic Republic of Vietnam after having entered into the
territory of the Democratic Republic of Vietnam pursuant to
operations conducted under OPLAN 34A or its predecessor.
(2) No payment may be made under this section to any individual who
the Secretary of Defense determines, based on the available
evidence, served in the Peoples Army of Vietnam or who provided
active assistance to the Government of the Democratic Republic of
Vietnam during the period 1958 through 1975.
(3) In the case of a decedent who would have been eligible for a
payment under this section if the decedent had lived, the payment
shall be made to survivors of the decedent in the order in which
the survivors are listed, as follows:
(A) To the surviving spouse.
(B) If there is no surviving spouse, to the surviving children
(including natural children and adopted children) of the decedent,
in equal shares.
(b) AMOUNT PAYABLE- The amount payable to or with respect to a person under this
section is $40,000.
(c) TIME LIMITATIONS-
(1) In order to be eligible for payment under this section, the
claimant must file his or her claim with the Secretary of Defense
within 18 months of the effective date of the regulations
implementing this section.
(2) Not later than 18 months after the Secretary receives a claim
for payment under this section–
(A) the claimant's eligibility for payment of the claim under
subsection (a) shall be determined; and
(B) if the claimant is determined eligible, the claim shall be
paid.
(d) DETERMINATION AND PAYMENT OF CLAIMS-
(1) SUBMISSION AND DETERMINATION OF CLAIMS- The Secretary of Defense shall establish by regulation procedures
whereby individuals may submit claims for payment under this
section. Such regulations shall be issued within 6 months of the
date of enactment of this Act.
(2) PAYMENT OF CLAIMS- The Secretary of Defense, in consultation with the other
affected agencies, may establish guidelines for determining what
constitutes adequate documentation that an individual was captured
and incarcerated by the Democratic Republic of Vietnam after having
entered the territory of the Democratic Republic of Vietnam
pursuant to operations conducted under OPLAN 34A or its
predecessor.
(e) AUTHORIZATION OF APPROPRIATIONS- Of the total amount authorized to be appropriated under
section 301, $20,000,000 is available for payments under this
section. Notwithstanding section 301, that amount is authorized to
be appropriated so as to remain available until expended.
(f) PAYMENT IN FULL SATISFACTION OF CLAIMS AGAINST THE UNITED
STATES- The acceptance of payment by an individual under this section
shall be in full satisfaction of all claims by or on behalf of that
individual against the United States arising from operations under
OPLAN 34A or its predecessor.
(g) ATTORNEY FEES- Notwithstanding any contract, the representative of an
individual may not receive, for services rendered in connection
with the claim of an individual under this section, more than ten
percent of a payment made under this section on such claim.
(h) NO RIGHT TO JUDICIAL REVIEW- All determinations by the Secretary of Defense pursuant to
this section are final and conclusive, notwithstanding any other
provision of law. Claimants under this program have no right to
judicial review, and such review is specifically precluded.
(i) REPORTS-
(1) No later than 24 months after the enactment of this Act, the
Secretary of Defense shall submit a report to the Congress on the
payment of claims pursuant to this section.
(2) No later than 42 months after the enactment of this Act, the
Secretary of Defense shall submit a final report to the Congress on
the payment of claims pursuant to this section.
The Honorable Loretta Sanchez (D-CA)
May 6, 1998
Former South Vietnamese Army Commandos
Department of Defense Authorization Bill for FY 1999
Mr. Chairman, I have an amendment at the desk. At this time I also
request that the hand outs be distributed by committee staff. Thank
you.
Today I am offering an amendment to honor and recognize the former
South Vietnamese Army Commandos for their heroism, sacrifice and
service in connection with the United States armed forces during
the Vietnam War.
As most of you know, in the 104th Congress, this committee
unanimously voted to honor a 30-year-old commitment to these
individuals who worked for the U.S. government during the Vietnam
War.
On behalf of the 40 Commandos residing in the 46th Congressional
District of California, I would like to take this opportunity to
thank the members and the staff of this committee for their
leadership and commitment in the 104th Congress.
For the Freshmen members of the Committee, I would like to take
this opportunity to provide you with a brief synopsis.
These individuals were trained by the U. S. government to
infiltrate and destabilize communist North Vietnam.
Many of these Commandos were captured by the Communists and
tortured while in prison for 15 to 20 years, and some never made it
out.
Declassified DoD documents showed that U.S. officials wrote off the
Commandos as dead even though they knew from various sources that
many were alive in Vietnamese prisons.
The documents also show that U.S. officials lied to the soldiers'
wives, paid them tiny “Death Gratuities” and washed their hands off
the matter.
I believe each member was provided with copies of the death
gratuities.
For example, Mr. Ha Van Son was listed as dead in 1967 although he
is very much alive and well and living in Chamblee, Georgia.Because
it was a secret covert operation, the U.S. government thought they
could easily ignore the commandos and their previous contracts
without anyone noticing.
The Supplemental Appropriations Bill for FY 1997 (Public Law
105-18) provided $20 million to the Commandos and their survivors,
an average grant of $2,000 a year for every year they were in
prison, up to $40,000.
Last year, I held a press conference with 40 commandos from my
district.
One individual shared with me his story of how he parachuted into
enemy territory, was captured, convicted of treason, beaten, thrown
into solitary confinement for 11 months, then moved among hard -
labor camps for the next seven years.
His story is not unlike countless others.
Today, however, I am pleased to provide the committee and Chairman
Spence with this update. ]
To date, the Commando Compensation Board has been established at
the Pentagon; 266 claims have been processed; 142 Commandos have
been paid.
All this was made possible because of the leadership of this
Committee.
After years of torture by the North Vietnamese, the callousness of
being declared dead by the U.S. Government, and years of anguish
over not receiving their rightful compensation - these brave men
now deserve recognition.
For these reasons, I am offering this amendment.
While many have perished, over 300 commandos are currently living
across the United States.
Mr. Hunter, Mr. McKeon, I am pleased to report that 50 of the 68
commandos residing in the State of California have been approved
for compensation.
Ms. Fowler, Mr. Scarborough: 4 of the 6 commandos residing in
Florida will have their checks very soon.
Mr. Chambliss: You will be very happy to know that 26 of the 30
commandos residing in Georgia have been approved.
Unfortunately, 11 commandos have died since this legislation was
signed into law 2 years ago.
Today, the members of this Committee have an opportunity to
properly honor these brave men.
We can't bring those who perished - back, but we can give these
individuals the dignity and respect that's been so long overdue.
Who supports this amendment?
The American Legion supports this amendment.
Not only do they support this amendment, but this patriotic,
veteran-service organization - passed a resolution in September of
1996, during their 78th National Convention, to honor and support
these individuals.
Each member should have a copy of the resolution. And I would like
to take this opportunity to read a couple of lines.
“The American Legion supports legislation to right a wrong and seek
fairness in the treatment of these Vietnamese commandos who worked
for the CIA and the Defense Department during the Vietnam War.”
Who else supports this effort?
The Air Commando Organization; The Special Forces Organization.
Our American veterans who fought side by side with these
individuals during the war have come to their defense in letters of
support.
I would like to share with you what our soldiers have to say about
the commandos.
This letter comes from a special forces NCO.
Dear Sir: I had the opportunity to work with several of these men
in which they not only risked their lives, but continually put
themselves in harms way. .......
There are many other former Special Forces soldiers that would be
willing to help those that served with them in Vietnam. We are
aware of terrible trials and conditions these men endured for so
long and we would like to help....”
These are the words of our men who fought alongside with and
participated in these dangerous operations.
I would also like to take this opportunity to mention that last
year, during POW/MIA recognition day, I had the opportunity to meet
with several members of my veteran community.
I had the opportunity to speak with former POWs and family members
whose loved ones were taken as prisoners or declared missing in
action. Their stories weighed on my heart and angered my senses.
Several of the veterans mentioned their support for the Commandos
and urged that the government honor its word.
I am pleased that the U.S. Government is finally honoring their
contracts for their years of service.
I hope my colleagues can join me in recognizing and honoring these
individuals for their heroism, sacrifice and service in connection
with the United States armed forces during the Vietnam War.
I hope you will join me in supporting this amendment.
Thank you.
Note: This admendment is passed on May 21,1998
Recognizing and honoring former South Vietnamese commandos for
their heroism, sacrifice, and service during the Vietnam
conflict. (Introduced in House)
HRES 316 IH
105th CONGRESS
1st Session
H. RES. 316
Recognizing and honoring former South Vietnamese commandos for
their heroism, sacrifice, and service during the Vietnam conflict.
IN THE HOUSE OF REPRESENTATIVES
November 8, 1997
Ms. SANCHEZ submitted the following resolution; which was referred
to the Committee on International Relations
RESOLUTION
Recognizing and honoring former South Vietnamese commandos for
their heroism, sacrifice, and service during the Vietnam conflict.
Whereas South Vietnamese commandos were recruited by the United
States as part of OPLAN 34A or its predecessor or OPLAN 35 from
1961 to 1970;
Whereas these commandos conducted covert operations in North
Vietnam during the Vietnam conflict;
Whereas many were captured and imprisoned by North Vietnamese
forces, some for as long as 20 years;
Whereas these commandos served and fought proudly during the
Vietnam conflict; and
Whereas many of these commandos lost their lives serving in
operations conducted by the United States during the Vietnam
conflict: Now, therefore, be it
Resolved, That the House of Representatives recognizes and honors
these former South Vietnamese commandos for their heroism,
sacrifice, and service during the Vietnam conflict.
The Honorable Loretta Sanchez (D-CA)
May 6, 1998
Former South Vietnamese Army Commandos
Department of Defense Authorization Bill for FY 1999
Mr. Chairman, I have an amendment at the desk. At this time I also
request that the hand outs be distributed by committee staff. Thank
you.Today I am offering an amendment to honor and recognize the
former South Vietnamese Army Commandos for their heroism, sacrifice
and service in connection with the United States armed forces
during the Vietnam War.As most of you know, in the 104th Congress,
this committee unanimously voted to honor a 30-year-old commitment
to these individuals who worked for the U.S. government during the
Vietnam War.On behalf of the 40 Commandos residing in the 46th
Congressional District of California, I would like to take this
opportunity to thank the members and the staff of this committee
for their leadership and commitment in the 104th Congress.For the
Freshmen members of the Committee, I would like to take this
opportunity to provide you with a brief synopsis.
These individuals were trained by the U. S. government to
infiltrate and destabilize communist North Vietnam.
Many of these Commandos were captured by the Communists and
tortured while in prison for 15 to 20 years, and some never made it
out.
Declassified DoD documents showed that U.S. officials wrote off the
Commandos as dead even though they knew from various sources that
many were alive in Vietnamese prisons.
The documents also show that U.S. officials lied to the soldiers'
wives, paid them tiny “Death Gratuities” and washed their hands off
the matter.
I believe each member was provided with copies of the death
gratuities.
For example, Mr. Ha Van Son was listed as dead in 1967 although he
is very much alive and well and living in Chamblee, Georgia.
Because it was a secret covert operation, the U.S. government
thought they could easily ignore the commandos and their previous
contracts without anyone noticing.
The Supplemental Appropriations Bill for FY 1997 (Public Law
105-18) provided $20 million to the Commandos and their survivors,
an average grant of $2,000 a year for every year they were in
prison, up to $40,000.
Last year, I held a press conference with 40 commandos from my
district.
One individual shared with me his story of how he parachuted into
enemy territory, was captured, convicted of treason, beaten, thrown
into solitary confinement for 11 months, then moved among hard -
labor camps for the next seven years.
His story is not unlike countless others.
Today, however, I am pleased to provide the committee and
Chairman Spence with this update. ]
To date, the Commando Compensation Board has been established at
the Pentagon; 266 claims have been processed; 142 Commandos have
been paid.
All this was made possible because of the leadership of this
Committee.
After years of torture by the North Vietnamese, the callousness of
being declared dead by the U.S. Government, and years of anguish
over not receiving their rightful compensation - these brave men
now deserve recognition.
For these reasons, I am offering this amendment.
While many have perished, over 300 commandos are currently living
across the United States.
Mr. Hunter, Mr. McKeon, I am pleased to report that 50 of the 68
commandos residing in the State of California have been approved
for compensation.
Ms. Fowler, Mr. Scarborough: 4 of the 6 commandos residing in
Florida will have their checks very soon.
Mr. Chambliss: You will be very happy to know that 26 of the 30
commandos residing in Georgia have been approved.
Unfortunately, 11 commandos have died since this legislation was
signed into law 2 years ago.
Today, the members of this Committee have an opportunity to
properly honor these brave men.
We can't bring those who perished - back, but we can give these
individuals the dignity and respect that's been so long overdue.
Who supports this amendment?
The American Legion supports this amendment.
Not only do they support this amendment, but this patriotic,
veteran-service organization - passed a resolution in September of
1996, during their 78th National Convention, to honor and support
these individuals.
Each member should have a copy of the resolution. And I would like
to take this opportunity to read a couple of lines.
“The American Legion supports legislation to right a wrong and seek
fairness in the treatment of these Vietnamese commandos who worked
for the CIA and the Defense Department during the Vietnam
War.”
Who else supports this effort?
The Air Commando Organization; The Special Forces Organization.
Our American veterans who fought side by side with these
individuals during the war have come to their defense in letters of
support.
I would like to share with you what our soldiers have to say about
the commandos.
This letter comes from a special forces NCO.
Dear Sir: I had the opportunity to work with several of these men
in which they not only risked their lives, but continually put
themselves in harms way. .......
There are many other former Special Forces soldiers that would be
willing to help those that served with them in Vietnam. We are
aware of terrible trials and conditions these men endured for so
long and we would like to help....”
These are the words of our men who fought alongside with and
participated in these dangerous operations.
I would also like to take this opportunity to mention that last
year, during POW/MIA recognition day, I had the opportunity to meet
with several members of my veteran community.
I had the opportunity to speak with former POWs and family members
whose loved ones were taken as prisoners or declared missing in
action. Their stories weighed on my heart and angered my senses.
Several of the veterans mentioned their support for the Commandos
and urged that the government honor its word.
I am pleased that the U.S. Government is finally honoring their
contracts for their years of service.
I hope my colleagues can join me in recognizing and honoring these
individuals for their heroism, sacrifice and service in connection
with the United States armed forces during the Vietnam War.
I hope you will join me in supporting this amendment.
Thank you.
Note: This admendment is passed on May 21,1998
National Defense Authorization Act for Fiscal Year 1999 (Reported
in House)
SEC. 534. APPRECIATION FOR SERVICE DURING WORLD WAR I AND WORLD WAR
II BY MEMBERS OF THE NAVY ASSIGNED ON BOARD MERCHANT SHIPS AS THE
NAVAL ARMED GUARD SERVICE.
(a) FINDINGS- Congress makes the following findings:
(1) The Navy established a special force during both World War I
and World War II, known as the Naval Armed Guard Service, to
protect merchant ships of the United States from enemy attack by
stationing members of the Navy and weapons on board those ships.
(2) Members of the Naval Armed Guard Service served on 6,236
merchant ships during World War II, of which 710 were sunk by enemy
action.
(3) Over 144,900 members of the Navy served in the Naval Armed
Guard Service during World War II as officers, gun crewmen,
signalmen, and radiomen, of whom 1,810 were killed in action.
(4) The efforts of the members of the Naval Armed Guard Service
played a significant role in the safe passage of United States
merchant ships to their destinations in the Soviet Union and
various locations in western Europe and the Pacific Theater.
(5) The efforts of the members of the Navy who served in the Naval
Armed Guard Service have been largely overlooked due to the rapid
disbanding of the service after World War II and lack of adequate
records.
(6) Recognition of the service of the naval personnel who served in
the Naval Armed Guard Service is highly warranted and long overdue.
(b) SENSE OF CONGRESS- Congress expresses its appreciation, and the
appreciation of the American people, for the dedicated service
performed during World War I and World War II by members of the
Navy assigned as gun crews on board merchant ships as part of the
Naval Armed Guard Service.
SEC. 535. SENSE OF CONGRESS REGARDING THE HEROISM, SACRIFICE, AND
SERVICE OF THE MILITARY FORCES OF SOUTH VIETNAM AND OTHER NATIONS
IN CONNECTION WITH THE UNITED STATES ARMED FORCES DURING THE
VIETNAM CONFLICT.
(a) FINDINGS- Congress finds the following:
(1) South Vietnam, Australia, South Korea, Thailand, New Zealand,
and the Philippines contributed military forces, together with the
United States, during military operations conducted in Southeast
Asia during the Vietnam conflict.
(2) The contributions of the combat forces from these nations
continued through long years of armed conflict.
(3) As a result, in addition to the United States casualties
exceeding 210,000, this willingness to participate in the Vietnam
conflict resulted in the death, and wounding of more than 1,000,000
military personnel from South Vietnam and 16,000 from other allied
nations.
(4) The service of the Vietnamese and other allied nations was
repeatedly marked by exceptional heroism and sacrifice, with
particularly noteworthy contributions being made by the Vietnamese
airborne, commando, infantry and ranger units, the Republic of
Korea marines, the Capital and White Horse divisions, the Royal
Thai Army Black Panther Division, the Royal Australian Regiment,
the New Zealand ÀV' force, and the 1st Philippine Civic Action
Group.
(b) SENSE OF CONGRESS- Congress recognizes and honors the members
and former members of the military forces of South Vietnam, the
Republic of Korea, Thailand, Australia, New Zealand, and the
Philippines for their heroism, sacrifice and service in connection
with United States Armed Forces during the Vietnam conflict.
SEC. 536. SENSE OF CONGRESS REGARDING THE HEROISM, SACRIFICE, AND
SERVICE OF FORMER SOUTH VIETNAMESE COMMANDOS IN CONNECTION WITH
UNITED STATES ARMED FORCES DURING THE VIETNAM CONFLICT.
(a) FINDINGS- Congress finds the following:
(1) South Vietnamese commandos were recruited by the United States
as part of OPLAN 34A or its predecessor or OPLAN 35 from 1961 to
1970.
(2) The commandos conducted covert operations in North Vietnam
during the Vietnam conflict.
(3) Many of the commandos were captured and imprisoned by North
Vietnamese forces, some for as long as 20 years.
(4) The commandos served and fought proudly during the Vietnam
conflict.
(5) Many of the commandos lost their lives serving in operations
conducted by the United States during the Vietnam conflict.
(6) Many of the Vietnamese commandos now reside in the United
States.
(b) SENSE OF CONGRESS–Congress recognizes and honors the former
South Vietnamese commandos for their heroism, sacrifice, and
service in connection with United States armed forces during the
Vietnam conflict.
Tin Tức Và Quan Niệm
Ðến ngày 4 năm 2000 Ủy Ban VCCC đã:
Nhận được 1196 hồ sơ
Chấp thuận bồi thường cho 353 hồ sơ, và đã từ chối 839 (tổng cộng
1190 hồ sơ).
Ðã phê chuẩn $14,509,334 về việc bồi thường cho Biệt Kích.
Trung bình phê chuẩn $40,642 cho mỗi Biệt Kích.
__._,_.___
Posted by: Kim Au <kimau48@gmail.com>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét