Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

Hòa giải với ai, kẻ đã chết hay người đang chịu đựng ?

Trần Trung Đạo
Sự kiện đảng CSVN cho phép trùng tu và ngay cả Thứ trưởng Ngoại Giao Nguyễn Thanh Sơn đã đến viếng thăm và thắp hương trước đài tưởng niệm anh linh các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa tại nghĩa trang quân đội Biên Hòa được nhiều người cho rằng đó là dấu hiệu của tinh thần hòa giải.



Giả thiết đó là chủ trương có thật, giới lãnh đạo đảng CSVN cần hòa giải với ai trước, những người đã chết trong cuộc chiến hay những người đã và đang chịu đựng lầm than dưới ách độc tài của Đảng ?



Những người đã chết, dù người lính VNCH đã hy sinh để bảo vệ miền Nam tự do hay người lính miền Bắc chết oan ức chỉ vì ăn nhầm chiếc bánh tẩm thuốc độc “thống nhất, độc lập, tự do, hạnh phúc” của Đảng đều chưa cần hòa giải. Hòa giải thật sự và trước hết phải được thực thi với những người suốt 38 năm qua chịu đựng đưới ách độc tài toàn trị của đảng CSVN.

Hòa giải với đại bộ phận dân tộc đang chịu đựng không thể là một khẩu hiệu tuyền truyền mà phải dựa trên các nền tảng chính trị, kinh tế, xã hội cần thiết, và các nền tảng đó chính là sự thật, tự do, dân chủ và bình đẳng.

Hòa giải là con đường hai chiều, chiếc cầu nối nhau bằng nhiều nhịp, không ai có thể đứng bên này bờ và bắt người khác phải bơi qua sông để hòa giải với mình.

Gần 38 năm, giới lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam có tất cả những phương tiện để thực thi hòa giải hòa hợp dân tộc nhưng họ đã không làm. Lý do, nếu làm thì họ không phải là Cộng Sản. Hòa giải hòa hợp dân tộc đặt cơ sở trên sự bao dung, bình đẳng vốn đi ngược lại mục tiêu thống trị Việt Nam bằng các phương tiện bạo lực mà đảng đã và đang dùng.

Ngày nay, trên khắp ba miền đất nước, hàng ngàn đồng bào, nhất là tuổi trẻ vẫn đang đốt cháy tuổi xuân trong bốn bức tường đen chỉ vì họ đã gióng lên khát vọng dân chủ, tự do, nhân bản thật sự của dân tộc Việt Nam. Và tại hải ngoại, đại đa số trong số 300 ngàn trí thức Việt Nam, như nhiều nguồn ước lượng, vẫn không hợp tác với đảng và nhà nước CSVN. Họ chẳng phải thuộc thành phần “bám theo chân đế quốc” hay “chống Cộng tới cùng” gì đâu mà là những người thật sự quan tâm cho tương lai dân tộc.

Việt Nam phải vượt qua. Việt Nam phải thăng tiến. Nhưng chướng ngại lớn nhất trên con đường dẫn tới một tương tốt đẹp, tự do, dân chủ, giàu mạnh không phải vì thiếu hòa giải, hòa hợp mà quan trọng hơn vì cơ chế độc tài đảng trị như một bức tường đang chắn ngay trước lối đi lên. Một khi cơ chế độc tài sụp đổ, cây dân chủ tươi xanh, dân tộc đoàn viên, hòa giải hòa hợp tự nhiên sẽ đến mà không cần ai ban phát.

Ngày đó, những người đã chết, dù chết ở đâu, An Lộc, Bình Long, Trị Thiên, Trường Sơn hay thân xác đang nằm bơ vơ trên hải đảo xa xôi Koh Kra, Palawan, Pulau Bidong, Sungai Besi, Bataan, Whitehead, Panat Nikhom, Galang cũng sẽ được quy hồi, cải táng, khói hương.

Ngày đó, cả dân tộc có thể sẽ ôm nhau khóc một lần cho cạn hết nỗi đau để rồi sau đó cùng nhau nỗ lực cho một tương lai tự do, nhân bản, dân chủ và thịnh vượng cho đời đời con cháu mai sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét