Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2017

Nước và dân khác nhau thế nào?


Trần Mộng Lâm.

Điều kiện tất yếu của một Nước là phải có biên giới, lãnh thổ.

Việt Nam là một nước, nhưng sắp mất. Sự biến mất của Nước Việt Nam không thể một sớm, một chiều. Ít nhất phải một trăm năm. Một trăm năm là một thời gian rất dài đối với một đời người, nhưng cũng rất ngắn đối với lịch sử nhân loại. Việt Nam bắt đầu mất nước từ ngày 30 tháng tư năm 1975. Ngày ấy, người ta thường nghĩ rằng Việt Nam Công Hòa mất về tay Cộng Sản. Điều đó đúng, nhưng không đủ nghĩa. Ba mươi tháng tư 1975 chỉ là bước khởi đầu của sự mất của Việt Nam nói chung, từ Nam chí Bắc. Từ đó đến nay, 40 năm rồi, biên giới Việt Nam-Trung Hoa càng ngày càng bị xóa mờ, khi những người VN Cộng Sản, tay sai của Trung Cộng nhận sự chỉ đạo của quan thầy phía Bắc. Việt Nam sẽ không biến mất ngay, nhưng phải một thời gian, có thể là 40 năm nữa, cũng có thể lâu hơn, nhưng chắc chắn sẽ mất, nếu tình trạng này cứ kéo dài. Có thể có người cho là người viết bi quan, nhưng thử kiểm điểm lại xem, từ công hàm Phạm Văn Đồng, đến các hiệp định về biên giới, trên đất liền, tại các đảo Hoàng Sa, Trường Sa, sự công bố bản đồ lưỡi bò, sự thiết lập các đảo nhân tạo, sự đàn áp thẳng tay người dân Việt Nam khi họ biểu tình kỷ niệm ngày các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam tử nạn vì bảo vệ đất nước….Địch cứ tiến, ta cứ lùi,phải là người mù mới không nhận ra sự việc.
Ngày 30 tháng Tư,ngày quốc hận, không thể vì lý do gì mà gọi khác đi .
Kể từ ngày 30 tháng Tư năm 1975, một tập thể các người dân Việt Miền Nam, cựu công dân của Việt Nam Cộng Hoà, phải bôn đào ra khỏi nước. Ngày nay, họ sống rải rác trên rất nhiều nước trên Thế Giới. Họ tạo thành một tập thể mà ta có thể gọi là Dân Việt Nam Cộng Hòa. Tiếng Việt Nam về phương diện Chính Trị, Xã Hội Học nhiều khi rất trìu tượng, nên để rõ nghĩa, tôi đề nghị chúng ta cùng chấp nhận với nhau là chữ Nước dùng để dịch chữ Pays hay État, còn Dân là Peuple hay Nation.
Chữ Nước , Pays hay État thì rất dễ hiểu.
Nhưng chữ Dân, Nation hay Peuple thì theo Ecossomo, trên mạng, chuyên về Kinh Tế, thì : La Nation se distingue de L’Etat en ce sens qu’elle est une communauté humaine dont les membres ont la conscience d’avoir une histoire, une culture, des traditions et souvent une langue commune. C’est ainsi qu’une Nation forme une entité . Tức là một tập thể các người có cùng một lịch sử, một văn hóa, một truyền thống, một ngôn ngữ. Theo định nghĩa này, thì các công dân VNCH có thể hợp thành một Nation VNCH tuy họ không có một lãnh thổ.
Khi nào một sắc dân có thể tìm được một lãnh thổ để sống với nhau, thì chúng ta nói đến một État-Nation . Thí dụ như Do Thái, hiện nay họ là một État-Nation (Tạm gọi là Tổ Quôc). Trước đó, họ là một tập thể Dân Do Thái, như những người Việt Nam Cộng Hòa.
Hiện nay chúng ta không phải là sắc dân duy nhất trên Thế Giới chịu đứng ở vị trí Nation mà không thể tiến tới vị trí État. Bên Âu Châu có nhiều Nations giống như chúng ta, bên Châu Mỹ có Québec (Nation du Québec nằm trong État Canada). Có lẽ Nation giống chúng ta nhất là Nation người Kurde. Người Kurde sốn tại 4 nước Irak, Iran, Syrie và Thổ Nhĩ Kỳ. Có Nation Kurde nhưng không có État Kurde.
Trở lại với Nation VNCH, thì mục tiêu sau cùng của chúng ta vẫn là trở về với lãnh thổ cũ, làm thành một État-Nation (Tổ Quốc Việt Nam), bước đầu trong Miền Nam, sau đó nếu có thể, tiến ra phía Bắc. Đó là một giấc mơ mà thôi.
Trong thực tế, thì tình trạng Việt Nam hiện nay rất đen tối. Không còn trông chờ được vào ai, và nhà cầm quyền hiện nay tại giải đất hình chữ S thì chắc chắn trong đầu họ chỉ có một con đường duy nhất : thần phục bắc phương. Vả lại, với người Cộng Sản, thì chữ Tổ Quốc không có ý nghĩa. Mác đã nói : Tôi là một công dân của Thế Giới (Je suis un citoyen du Monde).
Người Việt Nam Cộng Hòa chắc chắn là không đồng ý như vậy, nhưng chúng ta hiện nay quá yếu, không thể tấn công ai được, chỉ có thể lui vào thế thủ thôi. Muốn gì thì muốn, phải tồn tại trước đã. Tồn tại có nghĩa là giữ được tập thể mình, không để bị khuất phục vì những người trong nước, cũng không để hâu duệ của mình biến thành người bản xứ, do sự hôn nhân dị chủng, hay do giáo dục địa phương.
Để có thể sống còn, vì những đe dọa đó, chúng ta phải bằng mọi cách, bảo toàn những tập tục, những đặc thù về văn hóa của mình. Tôi muốn nói đến Lá Cờ, và những lễ nghi có vẻ rườm rà như chào cờ. Một Phút Mặc Niệm…v..v. Phải tôn trọng những lễ nghi này, dù chúng ta sống tại Paris hay Nữu Ước, hay California…v..v Phải lập đi lập lại, càng nhiều càng tốt, trong tiệc lớn, tiệc nhỏ, trong ngày Tết, hay ngay cả những buổi văn nghệ vui chơi, nếu chúng ta thực sự còn có nghĩ tới tập thể.
Chúng ta không có nhiều lựa chọn. Trước mặt, chỉ có : Mầu Đỏ,Mầu Hồng dẫn tới mất nước. Mầu Trắng, dẫn tới sự tan biến vào các quốc gia địa phương (Pháp hóa, Mỷ hóa..….).
Không Đỏ, Không Hồng, cũng Không Trắng.Chỉ còn lại mầu Vàng mà thôi.
Lá Cờ Vàng là ngọn Hải Đăng hướng dẫn chúng ta, để khỏi đi lầm đường. Ngọn cờ Vàng giống như cờ ngôi sao David của người Do Thái, sẽ bảo vệ chúng ta như một lá chắn.
Trần Mộng Lâm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét