Trần khải Thanh Thủy
Hơn mười năm trước , tôi viết "cảm nhận 30-4" để “thành kính phân ưu” với một thể chế chưa hoàn toàn độc lập, tự do mà dân chủ đầy mình của Việt Nam cộng hòa, cũng là bày tỏ sự tiếc nuối khôn cùng cho một viên ngọc quý của đất nước bị bàn tay lông lá, thô bạo bẩn thỉu của cộng sản cướp mất...Như câu ca của người Việt .
Tiếc quả hồng ngâm đem cho chuột vọc
Tiếc người ngọc đem cho ngao vầy
Tiếc tài sản của Miền Nam xây dựng, để cho cộng sản cướp phá tan tành.
Kẻ chiến thắng là những anh bộ đội cụ hồ- theo định nghĩa vô cùng chính xác của người dân Miền Nam khi đó: “Những kẻ theo lệnh cụ hồ, đi bộ vào Nam suốt 6 tháng đường trường để đội của ra Bắc”. Thực chất những anh bộ đội này chỉ là công cụ để lãnh đạo cộng sản phát động cuộc chiến tranh chống mỹ, cướp nước. Đảng bảo đi là đi, bảo đánh là đánh, bảo buông súng đầu hàng, nộp mạng cho tàu cộng là buông( 64 chiến sĩ trên đảo Gạc Ma) hoặc bảo nã súng vào trường học, khu trung tâm đông người hay dân làng vô tội là... nã không thương tiếc ( xem “hố chôn người ám ảnh” của Trần Đức Thạch), hệt những con rối bị giật dây, cốt chỉ để nhận về một ngày hai vắt cơm ôi, và lý tưởng bị đầu độc đến cùng cực, đúng như câu nói của danh nhân thế giới về cuộc cách mạng Việt Nam:“Thiết kế các cuộc cách mạng là bọn sát nhân. Thực hiện các cuộc cách mạng là bọn cuồng tín, và thừa hưởng thành quả cách mạng là bọn lưu manh”.
Sài Gòn bị thất thủ- những Người quân tử (Việt Nam cộng hòa) đã bị những kẻ tiểu nhân( Việt Nam cộng sản) đánh cho què cẳng, phải lê lết ra biển tìm đường tẩu thoát và trở thành thuyền nhân, tị nạn cộng sản khắp thế giới, hoặc chịu cảnh thân tàn ma dại trong các trại học tập, cải tạo trong chế độ mới. Cái gọi là “ thống nhất đất nước” của lãnh đạo đảng đã thành công ngoài sức tưởng tượng, đó là thống nhất sự khổ sở, nghèo đói của gần 60 triệu đồng bào Việt Nam với nhau, theo lời bài hát mà tôi nhanh chóng thuộc làu khi lần đầu đặt chân lên “thành phố mang tên bác”: “ Đi ta đi giải phóng Miền Nam, đi đến khi nào, người dân không còn cái quần thì ta còn chiến đấu quét sạch chúng sinh, lời bác sui dại bên tai. Chiến đấu cho đến ngày Nam Bắc nghèo bằng nhau”. Hoặc: “ Chiến đấu cho đến ngày Nam Bắc hòa niềm đau” ( thay vì niềm vui).
Xưa nay đối thoại bằng bom đạn là cuộc đối thoại ngu xuẩn nhất . Chính vì sự ngu xuẩn của lãnh đạo cộng sản mà bom rơi đạn nổ suốt 21 năm trường, để lại đủ mọi di họa cho dân, nước sau thời hậu chiến.
Hơn tháng trời ở lại hòn ngọc Viễn Đông, chứng kiến cảnh 30 thứ tang của đồng bào Miền Nam( trong đó có những người anh em ruột thịt máu mủ của mình). Từ đốt sách, đổi tiền, đánh tư sản mại bản, đi kinh tế mới v.v trở thành vết thương nhức nhối , làm tổ, kết kén trong hồn tôi bao năm sau đó, để rồi hơn 10 năm trước , trong một lần trả lời phỏng vấn của anh Đinh Quang Anh Thái ( phóng viên báo Người Việt ), vết thương đã bật mủ trào ra, tuôn rơi trên trang viết .
Bây giờ ngày 30-4 lại sắp tới. Đang kỳ nghỉ xuân, tôi ngồi trước màn hình vi tính, lòng mênh mang bao suy nghĩ mông lung. Liệu 30-4 lần này có gì thay đổi không? 41 năm trời qua, lượng đã đủ biến thành chất chưa? Những bàn tay cáu bẩn giật ngọc đã chịu buông ngọc quý ra chưa hay vẫn như lời người xưa nói : “Tiếc viên ngọc quý để cho Ngao vầy”. Bao giờ lũ chó ngao to lớn, hung hãn chết đi để Ngọc quý được mài lại, sửa sang trở nên lung linh sáng đẹp như tên gọi xưa: Hòn ngọc Viễn đông?
Câu hát trong lời bài hát của tác giả Lê Hữu Phước:" Vùng lên! Nhân dân Việt Nam anh hùng!Vùng lên! Xông pha vượt qua bão bùng...Vận nước đã đến rồi. Bình minh chiếu khắp nơi"...có kịp đến trong dịp 30 -4 này không? Đường gai góc 41 năm qua, trải trên bao thân xác trôi dạt ngoài biển thẳm và trong các trại cải tạo, khu kinh tế mới...bao giờ nở thành những đóa hoa dân chủ giữa lòng dân tộc, và được đặt trang trọng trước mộ của những người con hy sinh vì Tổ quốc? Bao nhiêu câu hỏi day dứt trong đầu, trong khi cái gọi là thời cơ đã đến. Chỉ cần “Nhân Thiên hợp nhất”( lòng người và lòng trời hòa làm một) là Việt Nam có thể thành Miến Điện thứ hai. Ngược lại không biết tận dụng và vận dụng triệt để cơ hội có một không hai này thì bao giờ thời cơ mới chín muồi?
Người dân còn bị ...cuốc da, móc thịt, moi tủy, đè đầu, cưỡi cổ đến bao giờ ?
62 năm trước, hồ chủ tịt- cha đẻ của đảng cộng sản Việt Nam khẳng định “Nhật Pháp bắn nhau và cơ hội của chúng ta” làm nên ngày 2-9 lịch sử ( thực chất là ngày Tổ quốc khánh kiệt) thì hiện tại “Trọng Dũng đã đánh nhau và cơ hội của dân đen”.
Theo đúng quy luật của một đảng cướp: Đầu tiên là cướp chính quyền từ tay nhân dân, sau đó là cướp trắng tài sản của đối phương: Từ kho vũ khí Long Bình , sân bay Tân Sơn Nhất , vịnh Cam Ranh đến thềm lục địa v.v , rồi chuyển sang cướp tài sản, tiền vàng của giới nhà giàu, dưới chiêu bài “đánh tư sản mại bản”. Tiếp theo là cướp sạch mồ hôi nước mắt của dân qua các vụ đổi tiền để cào bằng mọi giai tầng xã hội thành...bần cố nông, ‘quanh năm “no cậy nước”, suốt đời ‘ấm nhờ da’.Khi đã sạch sành sanh mà vẫn chưa đầy túi tham thì bán tài sản quốc gia, tài nguyên thiên nhiên của đất nước, từ rừng đầu nguồn, các bãi biển, vỉa than, đất hiếm v.v cho tàu cộng, Nhật Bản và Nam Hàn. Tiếp đến là cướp đất cướp nhà của người dân- biến họ thành những anh Pha, chị Dậu trong “tắt đèn” và “bước đường cùng” của Ngô Tất Tố và Nguyễn Công Hoan trong xã hội phong kiến- vốn tử tế gấp triệu lần xã hội chủ nghĩa.
Khi nước đã nghèo, dân đã kiệt, không còn gì để cướp nữa thì quay sang cướp chức vị, tiền bạc của cải của nhau. Đây chính là cơ hội “41 năm có một” của những con giun bao nhiêu năm qua đã bị xéo quằn.
Hãy xem cuộc chạy đua gấp rút của những kẻ thắng cử Nguyễn Phú Trọng cùng phe nhóm với những kẻ ...thua cử Nguyễn Tấn Dũng và tay chân. Có thể nói trong lịch sử đảng cộng sản Việt Nam chưa bao giờ có tiền lệ khắc nghiệt đến thế. Cho dù sự thắng thua đã rõ thì kẻ thua vẫn được phép ngồi lại điều hành cho đến giữa hoặc cuối năm. Vậy mà bất chấp luật lệ, bè nhóm Nguyễn Phú Trọng đang ép sát ván Nguyễn Tấn Dũng phải rời bỏ ngai vàng quyền lực trước ngày mồng 1 tháng 4 này. Tất nhiên cả Nguyễn Sinh Hùng, Trương Tấn Sang, những kẻ từng dính máu ăn phần cũng phải chịu chung số phận. Ra đi đầu không ngoảnh lại, dù sau lưng lấp lánh ánh kim tiền.
Những kẻ thua...cử, tuy thua về quyền lực, nhưng không thua sự cùn cằn, liệu có ngoan ngoãn bỏ đi ngay cho các đồng chí lãnh đạo mới lên thay, hay tiếp tục dằn mặt, sát phạt nhau : Hoặc cố cùng liều thân , ngồi ì đến cuối năm 2016, hoặc làm một kẻ “anh hùng khi tắt gió”, thu hết sức cùng lực kiệt để tập hợp công an, côn đồ băng nhóm xã hội đen, xã hội đỏ( quân đội) làm một cuộc đảo chính, lật ngược thế cờ thì sao? Đó chính là điều làm Trọng lú điên đầu lúc này. Dù sao thì dưới con mắt người dân, Trọng lú đã qúa già để làm lãnh đạo rồi. Lẽ đời, ai cũng biết:“đất sinh cỏ, già sinh tật”, lãnh đạo cái thân không xong, nói gì lãnh đạo đất nước? Một cái đầu tàu sau 73 năm vận hành bằng chủ nghĩa Mác Lê thì ọp ẹp già nua cũ kỹ và kệch cỡm thô bạo đến mức nào? Làm sao kéo nổi con tàu Việt Nam ra khỏi ngõ cụt của sự đói nghèo, lạc hậu, thủy, hỏa, đạo, tặc (đầy đường) ?
Bao nhiêu năm qua “dưới sự lãnh đạo tài tình sáng suốt của đảng”, con tàu Việt Nam luôn “ôm chặt đất anh hùng”. Hàng trăm toa cồng kềnh phía sau, từ kinh tế, giáo dục , khoa học kỹ thuật, văn hóa nghệ thuật v.v đều bị rỉ sét, nứt toác, đen ngòm. So với thế giới chỉ còn là đống phế thải khổng lồ.
Chủ tịch quốc hội Nguyễn Kim Ngân chỉ giỏi làm tình chứ làm chủ tình hình đất nước sao nổi? “Xem mặt mà bắt hình dong”: “Những người con mắt lá răm, nụ cười hàm tiếu đáng trăm tiền”... Mắt lá răm theo quan niệm dân gian là mắt đĩ. Đĩ trong chốn làng chơi còn kiếm được cả trăm quan tiền để xây gác tía, nhà lầu , quần hồng , áo lụa, lên xe xuống ngựa, nữa là đĩ nhốt chung trong một bồ...chính trị? Theo gương Nguyễn thị Hằng trước đó, chuyên dùng đàn anh làm ván bắc cầu để nhảy xa. Nhảy từ Thanh Hóa ra Hà Nội, từ bụng máy bay( khi còn là dân quân, du kích, chuyên nằm ngửa, giương súng chờ máy bay Mỹ bay qua để nhằm thẳng bụng chim khổng lồ mà bắn), nhảy lên ghế bộ trưởng Bộ lao động thương binh xã hội . Từ cô thanh nữ thất học( tốt nghiệp lớp 7 phổ thông) lên địa vị tiến sĩ kinh tế...Tất nhiên còn nhảy qua vai anh hùng Ngô thị Tuyển để đi báo cáo thành tích tại các nước xã hội chủ nghĩa, vác 2 hòm đạn nặng 90 ky lô gam lên trận địa băng băng...Nếu không vì “cầu” đồng hương, đồng sàng, đồng mộng ( Lê Khả Phiêu) bị sập giữa chừng vì tội đi đêm với Trung cộng, dịch cột mốc biên giới Việt Nam – Trung quốc từ đỉnh núi xuống sườn núi làm mất 720 ky lô mét đường biên, thì với đôi chân dài nhún nhảy, Nguyễn thị Hằng còn leo lên chức phó chủ tịch nước thay Trương Mỹ Hoa từ lâu. Nay đến lượt Ngân, theo kinh nghiệm dân gian nói: “Những cô dong dỏng ống giang, một đêm giết sạch cả làng trai tơ”...Kể từ ngày “giải phóng” đến nay, cái ống giang dong dỏng cùng đôi mắt lá răm của Ngân đã “giết” bao nhiêu “trai trơ” thuộc làng trung ương( trong bồ chính trị) để leo lên chức chủ tịch quốc hội như hiện tại?
Chủ tịch nước Trần Đại Quang có biệt hiệu là “đại ngu” từ hồi học
phổ thông. Hết cấp 1, cấp 2, cấp 3 trường làng, trường huyện, thành
tích học tập của Quang lúc nào cũng đội sổ, để lại trong xã hội
Việt Nam những câu nhận xét của bạn bè cùng trường, cùng khóa, cùng
niên và tất nhiên cùng tuổi khi đó( từ 1950 đến 1953):
- D.m thằng này ngu éo tưởng được, không biết sau này mày làm gì mà
sống? Chỉ một điều ngu đã đủ khổ rồi, mày còn đại ngu nữa
thì...không khéo tay gậy tay bị khắp nơi ăn mày thôi con ạ. Cũng
may, thay vì không thể đu dây thi thố vào các trường Đại học Bách
khoa, Y, Dược, Sư Phạm v.v Quang lại có lý lịch “vấy bùn’: Ba đời
củ chuối măng mai, chân đất, mắt toét. Suốt ngày, dù nắng cháy da
hay "mưa phùn ướt áo tứ thân", ông bà nội ngoại và bố mẹ Quang đều
“chân lội xuống bùn, tay cấy mạ non” nên được xét vào Đại học an
ninh -vốn có số điểm chuẩn thấp nhất Miền Bắc khi ấy( từ 8-12 điểm
3 môn). So với các trường Đại học khác là 16-24 điểm. Ngay cả việc
sửa năm sinh từ 1950- thành 1956 để "trẻ hóa lãnh đạo", giữ ghế lâu
dài, cũng bị bạn bè một thời nhận định: Đ.M, thằng ấy sao mà ngu
thế, có sửa năm sinh cũng chỉ vài năm thôi chứ, ăn gian hẳn 6 năm,
sao mà qua tai mắt nhân dân được? ... Nhờ sự ngu dốt, lì lợm và
lòng trung thành vô hạn với đảng cộng sản vĩ đại của mình, Quang
trở thành bộ trưởng Bộ côn an , mà phương châm triệt để hữu hiệu
là: dùng Côn đồ, băng đảng xã hội đen để giữ gìn an ninh trật tự
cho xã hội đỏ dưới sự chỉ đạo của đảng cộng sản. Rồi nhờ thời công
an trị mà lại một lần nữa: “Ghế cao ngồi tót sỗ sàng” lên chủ tịch
nước, tha hồ ban phát đặc quyền đặc lợi cho bọn côn an dưới trướng.
Kẻ cuối cùng trong bộ tứ triều Đình khóa 13 mới, là Nguyễn Xuân Phúc. Theo sách “ma y thần tướng” của Trung Hoa miêu tả:
Mặt tày lệnh , cổ tày cong
Kỳ hình dị tướng thì lòng gian tham .
Bản mặt Phúc (người cổ to, mặt phèn phẹt) hoàn toàn ứng nghiệm với
kinh nghiệm dân gian mô tả: Vừa ghẻ lạnh, vô cảm, vừa tròn ung ủng
như cái đĩa tráng men. Mới ngoài sáu mươi mà tóc trên đầu đã rụng
gần hết, mồm thì bèn bẹt như miệng cá tra đang đói phân. Ngắm diện
mạo vừa đần độn, vừa gian manh, vừa lạnh lẽo, cô hồn lại đầy ác ý,
nham hiểm của y , bất kể người dân có lương tri nào cũng ngán ngẩm
thở dài: “Ôi, xuân phúc cho đảng còn vô phúc cho 92 triệu người
Việt Nam chúng ta. Chưa kể cả núi tiền của , nhà cửa của hắn ở Việt
Nam, Mỹ và các ngân hàng ngoại quốc.
Cả bộ tứ, hội tụ đủ bốn đức tính mà người dân đúc kết: “Nhất dốt nhì tham, tam ngông, tứ độc” ...làm sao đủ tiêu chuẩn mà ngồi ngai vàng quyền lực trước 1 /4 đây? Vì vậy, tại quốc hội khóa 13, vẻn vẹn 19 ngày, bên thắng cử vạch ra các kế hoạch yêu cầu bên thua cử phải thực hiện bằng được.
Cả bộ tứ, hội tụ đủ bốn đức tính mà người dân đúc kết: “Nhất dốt nhì tham, tam ngông, tứ độc” ...làm sao đủ tiêu chuẩn mà ngồi ngai vàng quyền lực trước 1 /4 đây? Vì vậy, tại quốc hội khóa 13, vẻn vẹn 19 ngày, bên thắng cử vạch ra các kế hoạch yêu cầu bên thua cử phải thực hiện bằng được.
Cụ thể.
- Thay cái đít teo tóp của chủ tịt quốc hội khóa 13 cũ -Nguyễn sinh hèn bằng cặp mông ngây thơ hớn hở của nữ chủ tịch quốc hội khóa 13 mới -Nguyễn Kim Ngân
- Đá đít chủ tịt nước trương tấn sâu để kê ghế cho chủ tịch nước mới trần đại ngu
- Bãi bỏ hoàn toàn chức vụ và vai trò của tưởng thú Nguyễn tán dóc để Nguyễn vô phúc lên thay...
Toàn bộ kịch bản công phu này sẽ được lũ quân sư quạt mo ( phe cánh
của lú) đạo diễn cực kỳ gấp rút , không kém phần trơ trẽn để che
mắt nhân dân và đè bẹp Điều 87 của bản Hiến pháp năm 2013. Bằng mọi
cách phải phế truất các đồng chí cũ trước khi tổng thống Ôbama sang
Việt Nam. Nghĩa là phải lôi đủ những tội lỗi xấu xa của các đồng
chí ấy ra mà truy tố, kết án theo kế hoạch “đả hổ” của Tập Cận
Bình.( Nếu có mệnh hệ gì đã có “Láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng
chí tốt, đối tác tốt” bên cạnh thâu tóm, chỉ đạo triệt để, để các
đồng chí cũ dù có ý định thân Mỹ cũng chỉ còn...bó chiếu. com) .
Điều này tưởng khó mà lại dễ vì dân gian nhận định “bới bèo ra bọ”
còn được, huống hồ giữa trung ương với nhau, bới giòi ra bọ, bới
sâu giữa một tấn sâu , trong khi nền kinh tế đang suy sụp tận đáy.
Vốn ODA , tức “ông đây ăn”, đã bị Dũng tranh thủ cơ hội vay vô tội
vạ và tiêu vung tàn tán , không có khả năng trả nợ, nên bị ngân
hàng quốc tế đóng cửa, từ mặt. Ngân hàng trong nước thì trống
không. Bí mật in tiền hết lần này lần khác khiến tiền mỗi ngày một
hóa giấy...
Tất cả chỉ còn vướng mắc ở điều 87: “Nhiệm kỳ của Chủ tịch nước theo nhiệm kỳ của Quốc hội. Khi Quốc hội hết nhiệm kỳ, Chủ tịch nước tiếp tục làm nhiệm vụ cho đến khi Quốc hội khoá mới bầu Chủ tịch nước”.
Không thể trơ mắt ếch , mặt ngay tàn tán để chứng kiến các đồng chí cũ ngồi lại đến tận lúc Ôbama sang để bị láng giềng nhắc nhở. Bè lũ Lú và phe cánh mới, chỉ còn giúp các đồng chí cũ đi du hí bằng cách chơi trò du côn, bỏ qua quy định của hiến pháp 2013, mời các bác đi luôn cho rộng chỗ, đỡ vướng mắt...
Dù Trọng lựa chọn cách nào đi chăng nữa, và bè lũ Dóc, Sâu, Hèn( Dũng, Sang, Hùng) phản ứng ra sao, cũng tạo ra một khoảng trống quyền lực, là cơ hội có một không hai cho người dân theo câu nói dân gian: “Trâu bò húc nhau , ruồi muỗi ...cắn”, vấn đề người dân có biết đứng lên hay không mà thôi ?
Tất cả chỉ còn vướng mắc ở điều 87: “Nhiệm kỳ của Chủ tịch nước theo nhiệm kỳ của Quốc hội. Khi Quốc hội hết nhiệm kỳ, Chủ tịch nước tiếp tục làm nhiệm vụ cho đến khi Quốc hội khoá mới bầu Chủ tịch nước”.
Không thể trơ mắt ếch , mặt ngay tàn tán để chứng kiến các đồng chí cũ ngồi lại đến tận lúc Ôbama sang để bị láng giềng nhắc nhở. Bè lũ Lú và phe cánh mới, chỉ còn giúp các đồng chí cũ đi du hí bằng cách chơi trò du côn, bỏ qua quy định của hiến pháp 2013, mời các bác đi luôn cho rộng chỗ, đỡ vướng mắt...
Dù Trọng lựa chọn cách nào đi chăng nữa, và bè lũ Dóc, Sâu, Hèn( Dũng, Sang, Hùng) phản ứng ra sao, cũng tạo ra một khoảng trống quyền lực, là cơ hội có một không hai cho người dân theo câu nói dân gian: “Trâu bò húc nhau , ruồi muỗi ...cắn”, vấn đề người dân có biết đứng lên hay không mà thôi ?
Trong tôi văng vẳng lời hát của bà con dân oan tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng năm nào:
Vùng lên dân oan Việt Nam đói nghèo
Vùng lên xông pha vượt qua lũ giòi
Thề cứu lấy xác mình, thề tay bo đến cùng,
Cầm đơn, chung sức xốc tới
Diệt hết lũ cướp ngày
Diệt tan quân độc tài
Người dân oan khuất biết bao lâu rồi...
Hy vọng 30-4 năm nay lịch sử sẽ sang trang, 30 thứ tang mà đảng cộng sản gây cho dân nước sẽ trở thành “tang gia bối rối” cho chính chế độ cộng sản đương thời.
Sacramento, spring break 2016.
TKTT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét