1927
- 2013
Cố
GS NGUYỄN VĂN PHÚ, nguyên
Hiệu trưởng trường Trung Học Tư Thục Hưng Đạo Sài
Gòn,
Giáo
sư Toán và là tác giả nhiều sách Toán bậc Tú Tài trước năm 1975 tại miền Nam
Việt Nam.
THƯ GỬI CON
CHÁU
NGUYỄN VĂN PHÚ
Các con thân yêu,
Nay, bố mẹ tuổi đã 80, thế cũng là khá thọ so với các thế hệ trước
bố mẹ. Bố mẹ đã nhiều lần nói chuyện với các con về một số vấn đề, nhưng không
phải lúc nào cũng có đủ các con cùng nghe. Hơn nữa, không chắc các con đã nhớ
hết những lời nói của bố mẹ. Vì thế mới có lá thư này để tóm tắt những ý kiến
chính mà bố mẹ muốn gửi đến các con. Còn các cháu thì chỉ nói mà ít đọc được
tiếng Việt, nên các con hãy liệu cách truyền đạt lại ý của bố mẹ và giảng giải
cho các cháu biết, chẳng những biết mà phải hiểu kỹ những điều bố mẹ viết ra đây
ngày hôm nay.
Biết Ơn. Các con ạ,
trên đường tỵ nạn cộng sản, tìm tự do, chúng ta đã bỏ lại tất cả, tài sản, bàn
thờ và mồ mả tổ tiên. Khi đến định cư nơi quê hương thứ hai này, chúng ta đã
được chính quyền và dân chúng đón tiếp và giúp đỡ. Hiện nay, đời sống của chúng
ta đã ổn định. Chúng ta phải biết ơn đất nước này và hãy tìm cách góp phần làm
cho đất nước này tươi đẹp hơn, giàu mạnh hơn để đền đáp phần nào cái ơn
đó.
Lý Do Tỵ Nạn. Các con cần giảng rõ cho các cháu biết lý do nào đã
khiến cho gia đình chúng ta tới đây cùng với hàng vạn gia đình khác, đó là:
chúng ta tỵ nạn cộng sản, đi tìm tự do. Các cháu được sống trong một xã hội dân
chủ, tự do từ lúc mới sinh ra nên không thể tưởng tượng nổi tính dối trá và các
thủ đoạn nham hiểm của cộng sản. Các cháu khó có thể tin được tại sao con người
đối với nhau mà lại tàn ác như vậy. (Có thể cho các cháu coi phim Journey from
the Fall – Vượt Sóng, do Trần Hàm đạo diễn, khởi chiếu 30-4-2005). Cộng sản hành
động rất ác nhưng nói rất khéo và che đậy rất giỏi! Vì thế phải giải thích cho
các cháu hiểu, không phải để hận thù mà là để biết sự thật. Có một câu mà nhiều
người hay nhắc: “Ðừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản
làm.”
Quê Cha Ðất Tổ. Dù công việc
bận rộn đến mấy, các con hãy dành thì giờ nghiền ngẫm những trang lịch sử và địa
lý Việt Nam, để biết nguồn gốc dân tộc, sự hình thành đất nước, những bước thăng
trầm, những nỗi vinh nhục, những khôn ngoan và lầm lỗi của ông cha ta. Và từ đó
chúng ta rút ra những bài học. Có những trang sử oai hùng, mà cũng có những
trang sử đẫm nước mắt. Có khi nước ta bị đô hộ khổ nhục cả ngàn năm, mà cũng
nhiều khi dân ta anh dũng vùng lên phá xiềng xích, giành tự chủ. Lại cũng có khi
người mình đi xâm chiếm tàn phá nhiều nước khác, thí dụ gần đây nhất là mười năm
tàn phá Cao Mên, gây nên căm hờn của nước láng giềng và để lại cái nghiệp nặng
mà các thế hệ sau sẽ còn phải gánh chịu!
Lịch Sử Gần Ðây. Nước ta bị
Pháp đô hộ từ cuối thế kỷ 19. Khoảng 1940, đại chiến thế giới bùng nổ. Ở nước
ta, Nhật đảo chánh Pháp ngày 9-3-45. Vua Bảo Ðại tuyên bố hủy bỏ hiệp ước bảo hộ
ký với Pháp, rồi giao cho ông Trần Trọng Kim thành lập chính phủ đầu tiên của
nước Việt Nam độc lập. Phe Trục gồm Ðức, Ý, Nhật thua Ðồng minh gồm Anh, Pháp,
Mỹ, Liên Xô, Trung Hoa. Ngày 19-8-45, Việt Minh cướp chính quyền của chính phủ
Trần Trọng Kim, tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Nhưng không
được bao lâu, Pháp tìm cách quay lại. Cuộc toàn quốc kháng chiến chống Pháp bắt
đầu ngày 19 tháng 12, 1946. Khi phe Việt Minh lộ rõ bản chất cộng sản, các đảng
phái quốc gia trước nguy cơ bị họ tiêu diệt dần, đã trở về vùng quốc gia là nơi
đã thiết lập một chính quyền khác với chính quyền vùng kháng chiến mà thực chất
là cộng sản. Sau trận Ðiện Biên Phủ, Hiệp định Genève 1954 chia đôi đất nước:
miền Bắc là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, miền Nam là Việt Nam Cộng Hòa. Miền Bắc
công khai theo khối cộng sản, tiến hành xâm lăng miền Nam bằng võ lực và che mắt
thế giới bằng con bài Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Miền Nam được Hoa Kỳ và đồng
minh của khối tự do ủng hộ để ngăn sự bành trướng của cộng sản. Khi quân xâm
lăng mạnh lên thì Hoa Kỳ đổ quân vào miền Nam, bắt đầu vào 1960, và chiến tranh
trở nên khốc liệt.
Năm 1972, sau khi Liên Xô và Trung Quốc trở thành đối nghịch thì
tổng thống Nixon đến Trung Quốc ký Thỏa hiệp Thượng Hải. Hoa Kỳ không cần đến
“tiền đồn chống cộng” nữa nên bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa! (Soạn phẩm Khi đồng minh
tháo chạy của tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng cho biết những sự thật phũ phàng về sự
bội ước và tháo chạy của Mỹ.) Theo Hiệp định Paris 1973: Hoa Kỳ rút quân khỏi
miền nam Việt Nam, chỉ để lại một số cố vấn mà thôi, còn quân Bắc Việt vẫn ở
lại! Cộng sản Bắc Việt tiếp tục xâm lăng miền Nam với nhiều viện trợ của cộng
sản quốc tế. Việt Nam Cộng Hòa dù tự vệ can trường đến mấy, mà không đủ vũ khí,
xăng dầu… thì chắc chắn là kém thế. Ngày 30 tháng Tư 1975, thủ đô Sài Gòn thất
thủ. Cuộc di cư tỵ nạn cộng sản, tìm tự do bắt đầu. Từ đây trở đi, chính các con
biết khá nhiều chi tiết.
Suy Xét Thông Tin và Sử Liệu. Thời buổi này, thông tin rất nhiều, quá nhiều. Người ta
viết về Việt Nam, về chiến tranh Việt Nam nhiều lắm, có cả phim ảnh nữa, nhưng
trung thực thì chẳng được bao nhiêu. Có người viết trung thực nhưng chỉ nhìn
được một khía cạnh của vấn đề, hệt như “những anh mù sờ voi”. Có người cố ý bẻ
cong sự thật, nhằm đạt mục đích riêng của mình. Có người – kể cả nhà tu – còn
bịa đặt thêm chuyện để vu khống người khác! Tệ nhất là khi kẻ cầm quyền hay tay
sai của họ viết sử. Nhà văn Alex Haley đã viết ở dòng cuối tác phẩm Roots (Nguồn
cội): “Rốt cuộc, chính kẻ chiến thắng là kẻ viết sử.” Cho nên, bố mẹ ân cần dặn
các con và nhất là các cháu rằng khi đọc tài liệu, sách vở và coi phim về Việt
Nam thế kỷ 20, đầu thế kỷ 21, dù là của tác giả nào, kể cả Âu-Mỹ, cũng phải hết
sức thận trọng và suy xét thông minh.
Theo bố mẹ thì cuộc chiến 1954–1975 ở nước ta là chiến tranh Nam
Bắc, là nội chiến, là chiến tranh ủy nhiệm, là đối đầu giữa hai khối cộng sản và
tự do; khí giới nước ngoài, máu dân Việt mình. Ðối với người miền Nam, đó là
chiến tranh tự vệ. Còn cộng sản Bắc Việt thì tuyên truyền và giáo dục quần chúng
rằng đó là chiến tranh chống Mỹ-Ngụy và thống nhất đất nước. Kẻ thắng kiêu ngạo
và tàn ác, người thua uất hận trong tủi nhục. Mấu chốt của sự chia rẽ trầm trọng
trong dân tộc ta nằm ở điểm ấy (kể ra thì dân tộc ta còn nhiều sự chia rẽ khác
nữa). Chưa thay đổi được hai cách nghĩ đó thì chưa nói tới hòa hợp dân tộc được!
Hàng triệu người đã chết, tuy đất nước được thống nhất mà lòng người đến nay vẫn
còn chia rẽ.
Về Thăm Việt Nam. Có vài vị hỏi bố mẹ đã về thăm Việt Nam chưa. Câu trả
lời là chưa; vì lý do sức khỏe. Ðã có rất nhiều người về Việt Nam, mỗi người một
lý do, mỗi người một mục đích, mỗi người một cách nhìn! Về để chăm sóc cha già
mẹ yếu, thăm nuôi người thân, về để sửa sang phần mộ tổ tiên, về để giảng dạy
cho sinh viên, để nhìn lại quê hương, những điều ấy là chính đáng. Về để cứu trợ
nạn nhân của các thiên tai hay giúp đỡ đồng bào nghèo túng mà không vì danh vì
lợi, cũng là việc tốt. Về để ăn chơi, để du lịch rẻ tiền, để cầu danh lợi, để
xin vài tấm bằng khen, thì không nên.
Sau này, khi trong nước thay đổi thật sự, các con có thể đưa các
cháu về thăm quê hương. Bố mẹ biết trước rằng các cháu sẽ không xúc động lắm đâu
vì con người ta phải có kỷ niệm, phải có gắn bó thì mới xúc động được. Các con
hãy cố hướng dẫn cho các cháu yêu đất nước, dân tộc và đồng bào Việt Nam, đừng
để cho các cháu chỉ là những khách du lịch bình thường. Còn việc các con hay các
cháu sẽ về làm ăn sinh sống tại Việt Nam thì bố mẹ nghĩ rằng điều đó rất khó xẩy
ra.
Hiện Tình Ðất Nước. Nếu có ai nói rằng Việt Nam nay đã tiến bộ (đa số người
dân nay đã được ăn cơm thay vì cơm trộn bo bo, có nhiều xe gắn máy và xe hơi
thay cho xe đạp... ; chẳng lẽ sau 30 năm im tiếng súng mà không có tiến bộ!) thì
đó là một vài tiến bộ so với chính Việt Nam chứ nếu đem so sánh Việt Nam với các
nước láng giềng thì đáng xấu hổ về nhiều mặt (như Cao Mên mà cũng còn có đảng
đối lập). Muốn biết những sự thật ở Việt Nam đằng sau những “bin đinh” cao ngất,
những “ô tô con” bóng loáng, những khách sạn năm sao, những sân “gôn” tân kỳ,
thì phải theo rõi tin tức trong nước để thấy sự băng hoại trầm trọng về nhiều
phương diện (nhất là về giáo dục), sự hiện diện của tư bản đỏ, của quốc nạn tham
nhũng, sự phung phí tài nguyên quốc gia, và phải đích thân đến thăm đồng bào nơi
các vùng xa xôi nghèo khó. Chúng ta cần biết sự thật, không tô hồng mà cũng
chẳng bôi đen!
Ðể tạm hiểu hiện trạng nước ta, các con tìm đọc bài nói của tiến
sĩ Lê Ðăng Doanh, nguyên viện trưởng Viện Nghiên cứu Quản lý Trung ương Hà Nội.
Ông ta thuyết trình các sự thật cho các cán bộ cao cấp nhất của cộng sản Việt
Nam nghe. Bài nói này gần đây mới được tiết lộ ra ngoài. Bài giới thiệu viết:
“Mọi người phải chú ý tới những con số cho thấy sự thật phũ phàng về nền kinh tế
Việt Nam. Ông Doanh cho thấy cả tình trạng yếu kém của nền kinh tế lẫn tính chất
phi dân chủ của chế độ cộng sản ở Việt Nam. Từ đó ông dám nói thẳng cả cơ cấu
chính trị cũng hỏng, phải thay đổi” (Ngô Nhân Dụng, nhật báo Người Việt, ngày
30-3-2005).
Ông Doanh kể lại rằng một chuyên viên tài chánh quốc tế đã đặt câu
hỏi với ông như sau: “Chúng mày giỏi thế mà chúng mày nghèo lâu đến thế, là
thế nào? Trí tuệ như thế này, truyền thống như thế này, sao mày ăn xin hoài thế?
Chúng mày cứ đề ra cái mục tiêu là đến bao giờ chúng mày đừng đi ăn xin nữa, có
được không?” Thật là một mối nhục chung cho cả nước! Nước ta đâu có hèn kém,
dân ta đâu có lười biếng. Do đâu mà khổ nhục đến thế? Do độc tài đảng
trị!
Thái Ðộ Chính Trị. Không những đồng bào hải ngoại đòi bãi bỏ độc đảng,
thiết lập đa nguyên đa đảng, mà ngay cả những đảng viên cộng sản cùng các phần
tử tiến bộ ở trong nước cũng đòi như vậy. Cần hiểu rằng: chống độc tài, độc
đảng, chống tham nhũng, chống đường lối sai lầm của cộng sản, không phải là
chống nước Việt Nam mà là mong cho nước Việt Nam khá hơn, tiến
hơn.
Nếu có ai nghĩ rằng cộng sản Việt Nam ngày nay đã “đổi mới” một
chút thì nên biết rằng do sự sụp đổ của cộng sản Ðông Âu, do sự đấu tranh ở
trong và ngoài nước, do áp lực quốc tế và do nguy cơ tan rã của đảng nên cộng
sản Việt Nam bắt buộc phải đổi mới về kinh tế (mà không chịu đổi mới về chính
trị)! Tuy mình không làm chính trị nhưng mình phải có thái độ chính trị, mình
phải tiếp tục ủng hộ các cuộc đấu tranh sao cho đất nước có dân chủ tự do thật
sự.
Tổng bí thư của cộng sản Việt Nam đã nhận rằng cộng sản Việt Nam
có “phạm nhiều sai lầm”. Chúng ta hỏi: sai lầm sao không sửa, sao không công
khai xin lỗi quốc dân, sao không trả lại ruộng đất nhà cửa cho các tư nhân và
các giáo hội, sao không bồi thường cho các nạn nhân của vụ cải cách ruộng đất,
của vụ Nhân Văn Giai Phẩm, của các đợt cải tạo công thương nghiệp, sao không bồi
thường và xin lỗi những người bị bắt đi tù “học tập cải tạo”? Sự thực thì ai ai
cũng muốn xóa bỏ hận thù, nhưng cộng sản Việt Nam cần phải hành động cụ thể cho
nhân dân trông thấy. Nói “xóa bỏ hận thù, khép lại quá khứ, nhìn về tương lai”
xuông thôi thì ích gì? Nói “đại đoàn kết” mà lại do đảng lãnh đạo (điều 4 hiến
pháp cộng sản) thì ai mà tin được!
Chuyện Trong Gia Ðình. Bây giờ, nói chuyện trong nhà. Bố mẹ thuộc thế hệ trước,
nuôi nấng các con theo quan niệm thời bố mẹ, cũng như ông bà nuôi nấng bố mẹ
thời ông bà. Một vài lúc nào đó, có thể các con nghĩ rằng bố mẹ đã quá khắt khe
với các con. Thời buổi ấy là như vậy. Mong các con quên đi những gì mà bố mẹ đã
vô tình làm các con buồn lòng. Hãy nhớ rằng bố mẹ không đua đòi ăn chơi, không
chi tiêu hoang phí, lúc nào cũng giữ một đời sống mực thước, và bố mẹ đã cố gắng
làm việc và dành dụm để các con được sống đầy đủ, được học hành cẩn thận, dưới
mái ấm của gia đình.
Vì tài sản của bố mẹ đã bị cs cướp hết rồi nên khi sang tới đất
mới này, đời sống của chúng ta khá khó khăn. Bố mẹ đã nhận làm những công việc
thật mệt nhọc. Các con đã chịu khó đi làm vất vả trong các dịp hè, và đã cố gắng
học hành chăm chỉ, đến nay thì “đâu vào đấy”cả. Các con không bao giờ được tự
mãn, nghĩ rằng mình tài, mình giỏi. Hãy nhớ: “Trông lên thì chẳng bằng ai, trông
xuống chẳng ai bằng mình”. Cái tài, cái giỏi nếu có thì chỉ là một phần thôi,
còn các phần khác là nhờ các thuận duyên, nhờ âm đức của tổ tiên và của chính
mình, từ các kiếp trước và kiếp này. Các con phải luôn luôn sống đạo đức để bồi
đắp cho cái nghiệp lành của mình, hệt như người dùng xe hơi phải lo “xạc điện”
cho cái bình ắc-quy vậy. Gieo nhân lành thì sẽ hái quả lành. Luật nhân quả là
một luật của trời đất, không sai được!.
Trong gia đình riêng của các con, bố mẹ khuyên: vợ chồng phải cư
xử với nhau trong sự tương kính, phải nhường nhịn lẫn nhau. Không thể tránh được
vài đụng chạm đâu, hãy khéo léo và bình tĩnh mà giải quyết mọi việc. Nóng giận
là hỏng.
Còn đối với con cái, hãy thương yêu nhưng không được nuông chiều.
Cần phải kiểm soát bạn bè của các cháu và phải liên lạc với cha mẹ của bạn bè
các cháu để tìm hiểu cho chắc chắn; hư hỏng vì bè bạn trong xã hội này là một sự
kiện rất phổ biến! Tivi, “ghêm”, “chat” .. , phải hạn chế, còn thể dục thể thao
thì nên khuyến khích. Bản thân các con phải lo xếp thì giờ tập thể dục, sống một
cuộc sống thăng bằng. Hãy rút kinh nghiệm của bố: lúc trẻ, bố miệt mài làm việc
nhiều quá cho nên nay về già, bị cơ thể “hỏi tội”, đau lên đau xuống
hoài!
Trong đời sống hàng ngày, phải luôn luôn tiết kiệm và
bảo vệ môi trường sinh hoạt vì tài nguyên thế giới chỉ có hạn, chúng ta cần nghĩ
đến các thế hệ mai sau. Dùng thứ gì cũng không được phí phạm, kể từ tờ giấy lau tay! Thỉnh thoảng, hãy cho các cháu
coi hình chụp hay phim ảnh những trẻ em đói rét và cho các cháu biết rằng trên
trái đất này còn rất nhiều người khổ cực.
Khi anh chị em cư xử với nhau, phải nhớ kỹ mấy câu “anh em như thể
tay chân”, “chị ngã em nâng”, “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, “một con ngựa
đau, cả tàu không ăn cỏ”. Bí quyết là áp dụng chữ xaû. Hãy bỏ qua hết mọi khuyết
điểm của anh chị em mình. Các con mà chia rẽ thì bố mẹ sẽ đau khổ vô
cùng.
Trong xã hội này, vì bận rộn quá, người ta chỉ đủ thì giờ lo cho
gia đình riêng nên có khi lơ là với đại gia đình, dù thâm tâm không muốn như
vậy. Các con hãy đề cao tình đoàn kết trong đại gia đình. Với các con gái và con
dâu, bố mẹ nhắc: các con hãy giúp chồng giữ liên lạc tốt đẹp với anh chị em và
họ hàng nội ngoại.
Tiếng Việt Tại Nước Ngoài. Có vài điều
đáng bàn. Các cháu là công dân nước này, với mọi bổn phận và quyền lợi của một
công dân. Cuộc sống thực tế trong trường học cũng như ngoài xã hội bắt buộc các
cháu phải nói Anh hay Pháp ngữ, và phải nói và viết thật giỏi, nếu không thì sẽ
khó hòa đồng, bị lạc lõng và bị thua kém! Ði học, các cháu nói tiếng Anh hay
tiếng Pháp (hoặc cả hai). Về nhà, các cháu thường nói với nhau bằng hai thứ
tiếng ấy. Tuy các con thường bắt các cháu nói tiếng Việt trong gia đình, bố mẹ
vẫn cảm thấy tiếng Việt của các cháu hãy còn kém. Nói tiếng Việt đã yếu, viết
câu tiếng Việt còn tệ hơn, vì các cháu có tập đọc và viết chữ Việt thường xuyên
đâu! Một vài giờ tiếng Việt vào cuối tuần ở trung tâm Việt ngữ với các cô giáo
rất tận tâm cũng chưa đủ làm cho các cháu khá lên. Chỉ riêng việc học cách xưng
hô theo tiếng Việt đã là khó nhất thế giới rồi!
Ðồng bào ta ở hải ngoại luôn luôn nhắc đến việc bảo tồn tiếng
Việt. Bố mẹ cũng nghĩ như vậy. Nhưng xét cho cùng, một đứa trẻ không thể kể là
hai đứa trẻ (Việt & Canada hay Việt & Mỹ) nhập làm một được! Nếu ép quá
thì sức của chúng chịu không nổi. Còn thể thao, còn âm nhạc nữa chứ. Vậy ta phải
khéo chọn đúng liều lượng, đừng biến đứa trẻ thành “cái máy học”! Các cháu sẽ
phải vươn lên ở đất nước này. Các con cần chuẩn bị sao cho chúng sống thích hợp
với môi trường và sống thoải mái tại đây.
Xã Hội Âu-Mỹ. Xã hội này là
một xã hội tiêu thụ quá mức. Các con không nên để mình bị lôi cuốn dễ dàng vào
các trò tiếp thị khéo léo nhằm xúi giục chúng ta mua hàng thả dàn. Chúng ta dễ
bị ảnh hưởng của quảng cáo, ngay cả trong khi chúng ta đang bị các nhà băng và
các hãng bảo hiểm bao vây, chi phối. Các con cần “thiểu dục, tri túc” tức là “ít
ham, biết đủ”, chỉ mua thứ cần thiết, không có không được mà thôi! Nhà, xe cũng
vậy; an toàn và đủ dùng cho sinh hoạt hàng ngày là được rồi. Tránh nợ nhiều.
Thảnh thơi thì hơn! Bố mẹ không nói lý thuyết xuông đâu, xã hội bây giờ xuống
dốc về đạo đức, về tâm linh, chỉ vì hướng ngoại nhiều quá, lo về vật chất nhiều
quá, ích kỷ quá, chẳng tìm thấy hạnh phúc ở đâu cả! Bớt ích kỷ, hãy nghĩ đến
đồng loại, phải biết chia sẻ với đồng loại.
Riêng Phần Bố Mẹ. Già thì sẽ
bệnh, bệnh rồi sẽ ... ra đi! Quy luật tự nhiên là vậy. Ðến ngày ấy, các con hãy
lo thu xếp tổ chức tang lễ cho bố mẹ được trang nghiêm nhưng đơn giản. Nếu chôn
cất bố mẹ ở một nghĩa trang thì, sau này, khi phải đi làm ăn nơi khác, các con
sẽ thắc mắc vì ở xa không trông nom được phần mộ! Bố mẹ chọn cách hỏa táng,
thuận tiện hơn; mà khỏi phải chiếm đất, vì đất rất cần thiết cho các thế hệ sau.
Có thể đem trải tro của bố mẹ lên núi hay xuống sông, xuống biển. Cát bụi trở về
cát bụi, có gì đâu! Thay vì đãi đằng ăn uống, các con nên dành tiền bạc góp vào
các việc có ích lợi chung. Ðừng e thiên hạ chê cười, mọi người sẽ hiểu và sẽ tán
thành.
Có một chi tiết như thế này: nếu chẳng may, bố hay mẹ ngã bệnh mà
phải chịu một “đời sống thực vật”, các con hãy can đảm chọn giải pháp rút các
ống trợ sinh; kéo dài làm chi, chỉ gây khổ cho mọi người!
Bàn Thờ Gia Ðình. Trong hoàn cảnh ngày nay, khó lập bàn thờ ngay trong
nhà. Nhớ đến tổ tiên, ông bà nội ngoại, cha mẹ, các con có thể bày ảnh nơi trang
trọng nhất ở trong nhà để tỏ lòng tôn kính và để tự hứa không bao giờ làm tổn
hại gia phong. Ðến ngày giỗ, xếp một bàn nhỏ, bày một chén nước trong, vài bông
hoa thơm, mấy trái cây tươi và một nén nhang (nhang điện cũng được) là đủ, vì
lòng thành của các con và các cháu mới là quý. Bố mẹ nói “các cháu” là có ý nhắc
các con cần cho các cháu biết ý nghĩa ngày giỗ của dân tộc Việt Nam. Vào những
ngày giỗ, các con hãy nghĩ thiện, làm lành nhiều hơn các ngày khác, hãy chia sẻ
chút đỉnh cho người nghèo, hãy gom quần áo dư để dành cho các hội từ thiện. Nếu
anh chị em nhân ngày giỗ mà về họp mặt ở một nơi thì thật là tốt vì tình thân
gia đình sẽ nhờ đó mà tăng lên.
Mong các con đọc kỹ thư này, suy nghĩ đến nơi và cố gắng thực hành
những lời dặn của bố mẹ.
Bố mẹ cám ơn tất cả các con đã luôn luôn tận tâm săn sóc bố mẹ từ
bao nhiêu năm nay và đã lo toan đầy đủ để cho bố mẹ được thoải mái, vui hưởng
tuổi già.
Hôn các con thật lâu!
Hôn các cháu thật lâu!
Bố Mẹ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét