Người biểu tình thắp sáng điện thoại bên ngoài Trung tâm tài chính ngày 29/09/2014.REUTERS/Carlos Barria
Với
tựa « Cuộc bãi khóa của học sinh Hồng Kông biến thành xung đột với
cảnh sát » và « phong trào dân chủ Hông Kông thách thức Trung Quốc »
hai nhật báo lớn của Pháp là Le Monde và Les Echos phân tích những yếu
tố sâu xa thúc đẩy giới trẻ Hồng Kông động viên nhau cùng xuống đường
tranh đấu cho dân chủ.
Theo Le Monde, từ thứ ba tuần trước phong
trào tranh đấu với khí thế bừng bừng của tuổi trẻ đã chiếm lĩnh nhiều
khu phố, bao vây tòa nhà Nghị viện. Trên hiện trường, người ta thấy Hồng
y Trần Nhật Quân, hơn 80 tuổi, nguyên là Tổng giám mục Hồng Kông, vị tu
sĩ dấn thân tranh đấu vì dân chủ chống chế độ cộng sản Trung Quốc,
giáo sư Benny Tai, lãnh đạo phong trào công dân bất phục tùng Occupy
Center tham gia xuống đường với học sinh. Từng đoàn bác sĩ, y tá tự
nguyện chăm sóc cho những học sinh sinh viên bị hơi cay.
Trừ Apple
Daily, nhiều tờ báo Hồng Kông cố ý không cho các nhà dân chủ phát
biểu. Chính động thái này làm tuổi trẻ Hồng Kông lo ngại các quyền tự
do bị gậm nhấm. Ngày 31/08 vừa qua, Ban thường vụ Quốc hội Trung Quốc
quyết định chỉ có những ứng cử viên, tối đa ba người, và phải được một
ủy ban bầu cử chấp thuận, mới có quyền ra tranh chức chủ tịch Đặc khu
Hồng Kông. Cho đến nay, phong trào dân chủ luôn tỏ ra ôn hòa và kỷ luật.
Tuy nhiên, các cuộc đình công, biểu tình không mang lại kết quả. Alex
Chow, chủ tịch Liên hội sinh viên Hồng Kông khẳng định « cuộc bãi khóa
lần này là một bước ngoặt trong tiến trình tranh đấu vì dân chủ ».
Theo
Le Monde thì từ thầy đến trò đều có cùng một tâm trạng. Giáo sư Tommy
Cheung, một trong số 400 giáo sư, giảng sư đại học ký tên ủng hộ phong
trào, tuyên bố : Đã nhiều năm nay, người dân Hồng Kông đòi dân chủ thật
sự và phải được Hiến định. Thế nhưng, tranh đấu chống chính quyền bằng
những cuộc tuần hành đông đảo rồi sau đó ai về nhà nấy chờ năm sau tái
diễn thì không mang lại kết quả nào. Do vậy, lần này chúng tôi thay đổi
chiến thuật.
Một trong những hình ảnh mà phóng viên Le Monde cho
là mang tính tiêu biểu nhất là chiếc rổ đựng trái cây của nhà giáo hồi
hưu Jeffrey Lim tố cáo gọi là « đảng cử dân bầu » mà Trung Quốc muốn
áp đặt. Ông đứng phát băng vải vàng biểu tượng của phong trào tranh đấu
bên dưới một cái rổ trong đó có ba quả cam thối và hàng chữ: "Đây là những ứng cử viên mà họ đề nghị cho chúng ta. Chúng ta có quyền tự do lựa chọn quả cam thối ưa thích".
Học sinh sinh viên bất mãn, doanh nhân bất bình
Không
phải chỉ có giáo sư, học sinh tâm đầu ý hợp mà ngay giới doanh nhân
Hồng Kông cũng bất bình Trung Quốc. Qua góc nhìn kinh tế, đặc phái viên
của nhật báo Les Echos gửi về bài phóng sự chi tiết với một số điểm
chính yếu như sau : Sinh viên học sinh đi tiên phong trong phong trào
tranh đấu để buộc Trung Quốc phải tôn trọng lời cam kết để người dân địa
phương toàn quyền bầu chọn lãnh đạo vào năm 2017. Cơ may cho doanh
nghiệp ăn nên làm ra là cần môi trường trong sạch không có bàn tay thao
túng của Trung Quốc.
Mục tiêu tối thượng của phong trào là giúp
cho người dân thấy rõ những người cầm loa phát biểu quan điểm khác biệt
với chế độ không phải là những kẻ gây mất trật tự công cộng. Thủ phạm
gây bất ổn là những phần tử lũng đoạn chia rẽ đối lập và cản bước tiến
hóa của xã hội. Theo giáo sư luật Benny Tai, lãnh đạo phong trào Occupy
Center thì Bắc Kinh muốn kềm chế Hồng Kông phát triển. Chính quyền thân
Bắc Kinh bị mất tính chính đáng, họ không có một chút độc lập nào
trong hành động kể cả thực hiện biện pháp xử lý rác.
Chuyên gia
Pháp Sebastien Vag, giám đốc Trung tâm Trung Quốc hiện đại, xác nhận :
Tự do báo chí đã bị thành phần thân Bắc Kinh tấn công toàn diện từ nhiều
tháng nay. Ngay nhật báo South China Morning Post trước đây rất độc lập
mà bây giờ cũng « ngoan ngoãn » ra nhất là từ khi ban biên tập được
trao cho một đảng viên đảng cộng sản Trung Quốc điều hành.
Cuối
cùng là môi trường làm ăn buôn bán: hơn 80 công ty tài chính đứng đầu
là Edward Chin đã đồng ký một kiến nghị gửi Tập Cận Bình yêu cầu Bắc
Kinh để cho Hồng Kông yên ổn. Một mặt, giới doanh nghiệp lo ngại về tình
trạng tự do báo chí mất dần, mặt khác gần đây xuất hiện một nhóm nhỏ
doanh nghiệp tóm thâu quyền lợi của Hồng Kông mà nhóm này lại là đảng
viên cộng sản. Theo Edward Chin, trước đây có 700 gia đình chia nhau các
thị phần quan trọng. Ngày nay, doanh nhân Hồng Kông phải giành giật với
đảng viên đảng cộng sản Trung Quốc và hơn bao giờ hết, muốn được hợp
đồng thì phải mua chuộc quan hệ.
Điều tai hại hơn nữa đây không
phải chế độ cộng sản mà chỉ là một nhóm nhỏ tài phiệt tìm mọi cách để
thủ lợi tối đa không cho ai sống. Chính những tay tài phiệt tuân thủ
Trung Quốc gây hại cho Hồng Kông chứ không phải là phong trào dân chủ,
nhà tài chính Edward Chin nhận định như vậy trước khi kết luận một cách
cay đắng : làm ăn buôn bán cũng cần một môi trường trong sạch và công
lý. Có lẽ tôi phải di cư ra nước ngoài.
Theo ghi nhận của Les
Echos thì điều làm người dân Hồng Kông chán ghét Hoa lục nhất là số
lượng du khách từ Trung Quốc. Hơn 50 triệu người đã qua Hồng Kông, nơi
chỉ có 7 triệu dân, mua sắm vơ vét hàng hóa chất đầy « valise ». Khách
sạn, cửa hàng sang trọng « lúc nhúc » người Hoa lục và do tình trạng
di dân ồ ạt, thành phần trung lưu Hồng Kông không tìm ra chổ ở.
Do vậy, người dân Trung Quốc bị dân Hồng Kông xem là kẻ xâm lăng
Trong
cuộc chiến bất cân xứng này, phong trào dân chủ Hồng Kông không hề mang
ảo tưởng. Những thành viên tranh đấu như Benny Tai nhắc đến kinh
nghiệm của mục sư Mỹ da đen Martin Luther King.Doanh nhân Edward Chin
trích tấm gương của thánh Gandhi của Ấn Độ và Nelson Mandela của Nam
Phi.
Đây là những nhà tranh đấu biết chuyển thế yếu thành sức
mạnh. Cuộc đấu tranh tại Hồng Kông thành bại tùy thuộc vào tình thế ở
Bắc Kinh nơi mà giới lãnh đạo bị ám ảnh bởi nổi lo ảnh hưởng dân chủ tác
động đến quyền lực của họ.Nhà báo Chen Ping, một đảng viên ly khai,
tác giả phóng sự điều tra về lãnh đạo Lương Chấn Anh, kẻ bị xem là bù
nhìn của Trung Quốc và vì phóng sự này ông bị hành hung đổ máu tỏ ra lạc
quan hơn. Ông nói ông quen biết « 4 trong số 7 ủy viên bộ chính trị »
và qua đó ông biết họ ý thức là không thể nào tránh khỏi dân chủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét